VẾT TAY TRÊN TRẦN - Trang 6

2

CHIẾC Ô ĐÀN BÀ

Chuyến tầu Kỳ Phát và tôi xuất phát từ sáng sớm. Tuy sớm mà ánh nắng

cũng đã gay gắt lắm. Từ Nam Định qua Trình Xuyên, núi Gôi, tôi để ý nhìn
Kỳ Phát chỉ thấy hắn lim dim con mắt, thỉnh thoảng lại ngáp dài. Đến ga
Cát Đằng, tầu vừa đỗ, một bà cụ tay phải cầm một gói bọc giấy báo, ngoài
có giắt chục thẻ hương, vội vàng bước lên. Tay trái vừa buông cái vạt sau
chiếc áo dài mà lúc nẫy bà kéo lên để che nắng, bà cụ đã nhìn trước, nhìn
sau như muốn tìm người quen biết.

Kỳ Phát bỗng đứng dậy. Hắn tươi cười chào bà cụ rồi nói:
- Mời cụ lên toa trên, ông phán ngồi ở toa đầu cơ ạ!
Tôi đợi bà cụ bước sang toa bên rồi mới quay hỏi Kỳ Phát:
- Ông phán nào anh quen biết mà lúc nẫy không thấy anh chào?
Phát nhìn tôi một cách khinh bỉ:
- Anh tưởng hễ tôi được quen với một ông phán thì khi gặp tôi phải chào

mọp hay sao?

Hắn không đợi tôi trả lời, lại thản nhiên ngả lưng vào vách mà lim dim

đôi mắt; một lúc sau ở toa bên bước sang một người trẻ tuổi, vận áo sa-tây.
Tôi để ý thấy người ấy đi đi lại lại trên toa nhìn chúng tôi và nhất là nhìn
Kỳ Phát một cách chăm chú lắm. Người trẻ tuổi bỗng tiến đến bên chúng
tôi nghiêng mình chào, rồi hỏi Kỳ Phát:

- Xin lỗi ông, tôi nhìn ông ngờ ngợ mà lạ sao không nhận được ông là ai,

không nhớ rằng đã được gặp ông vào hồi nào!

Kỳ Phát mỉm cười:
- Thưa, cũng không lấy gì làm lạ cho lắm, chỉ vì một cớ là tôi chưa từng

có hân hạnh được gặp ông bao giờ, mà lần này được tiếp chuyện ông là lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.