VẾT TAY TRÊN TRẦN - Trang 74

Từ mấy hôm nay, Vệ Choắt như bận nghĩ nhiều việc nên ít thấy hát hỏng

cười đùa. Kể ra thì chúng ta cũng không nên lấy làm lạ, vì ở đây đã xẩy ra
nhiều chuyện quá lạ lùng… Thần chết như rình rập quanh quẩn đâu đây…
Nhiều người bạn thân của họ, mấy phút trước còn vui vẻ nói cười mà chốc
lát sau đã chỉ còn là một thây ma bên vũng máu!

Câu hỏi rùng rợn của một tờ bích báo: “Vậy bao giờ đến lượt chúng ta bị

giết?” lại càng làm cho ai nấy mỗi khi bước qua gần cây vả gớm ghê lại
thấy lành lạnh sống lưng…

Tuy vậy Vệ Choắt càng buồn bã, ít nói cười, hát hỏng, thì lại càng hay đi

quanh quẩn hoặc ngồi chơi một mình ở chỗ vắng vẻ. Nhiều khi trong đêm
tối, Vệ Choắt cũng vẫn cứ đi tha thẩn bên ngoài lều, hầu như quên hẳn rằng
đã có ba bốn người vừa mới đây đã bị thiệt mạng, cũng chỉ vì không biết e
dè… bóng tối.

Vệ Choắt đương vơ vẩn nghĩ thì chợt có tiếng quát:
- Ai đấy, đứng lại!
Một lưỡi “bay-don-nét” chĩa ra… Giọng người hô nghe hơi run run có lẽ

vì sống trong bầu không khí bí mật, không một người nào được bình tĩnh
khi chợt thấy một việc bất thường xẩy đến.

Vệ Choắt ngước nhìn người lính gác, rồi cười, bảo:
- Anh Thiệp đứng gác một mình mà không biết sợ à?
- Anh bảo tôi sợ ai?
Vệ Choắt chỉ tay lên vòm cây tối đen:
- Sợ con ma cây vả, chứ còn sợ ai nữa! Anh nên nhớ rằng bẵng đi ít lâu,

anh em mình chưa ai mới bị giết thêm, vậy rất có thể lúc này là lúc nó
đương tìm một người… xấu số!

Thiệp xoa xoa nơi báng súng:
- Mà kẻ xấu số thiệt mạng ấy, rất có thể là anh hay tôi nhỉ!
Vệ Choắt nhìn thẳng vào mặt Thiệp:
- Tôi thì có, chứ anh thì chắc không thể xẩy ra điều gì!
Thiệp hỏi lại, giọng hơi khác:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.