- Kể cả con ma cây vả?
Vệ Choắt gật đầu:
- Kể cả con ma cây vả vì dù nó có ở ngay trước mặt tôi bây giờ tôi cũng
không coi vào đâu! Vì anh hãy nghe cho kỹ: tôi biết rõ nó lắm rồi…
Thiệp im lặng không nói gì, cùng Vệ Choắt song song tiến bước về phía
cây vả. Bỗng Thiệp đứng dừng lại, hỏi Vệ Choắt:
- Anh nói như anh có thể biết rõ được con ma cây vả hiện nó ở đâu?
Vệ Choắt điềm nhiên đáp:
- Hiện nó ở đây chứ còn ở đâu nữa!
- Anh biết nó từ bao giờ?
Vệ Choắt ung dung đáp:
- Tôi biết nó từ sau vụ án mạng thứ ba… Tôi đã lập một bản danh sách
những người vắng mặt trong khi xẩy ra ba vụ giết người này…
Thiệp ngắt lời:
- Anh vì cớ gì mà đoán chắc hung phạm là một người trong số anh em
ta?
Vệ Choắt gật đầu, đáp:
- Không khó khăn gì cả. Một điều rất dễ hiểu là trong mấy vụ án mạng
ấy, kẻ bị giết đều thiệt mạng trong trường hợp bất ngờ, trong vòng canh
gác, lại bị giết bằng lưỡi “bay-don-nét”! Như vậy, tất nhiên hung phạm phải
là một quân nhân, có thế thì mới quen sử dụng lưỡi lê, có thể đi lại tự do
trong khu canh gác, và có thể lẻn tới sau lưng kẻ xấu số một cách thản
nhiên, dù có xẩy ra trường hợp người kia chợt quay lại, hắn cũng không bị
lộ hình tích!
Thiệp tươi cười, tiếp:
- Tôi không ngờ anh có tài xét đoán chẳng kém gì một trinh sát nhà nghề.
Như bao giờ trong vụ án mạng cũng có xui có khiến cho hung phạm xuống
tay… Vậy trong những vụ trước đây, anh bảo hung phạm đã giết người vì
thù, vì tiền, vì tình hay vì cớ nào khác?
Vệ Choắt lắc đầu: