VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 110

Những lá cờ màu hồng tung bay trên khắp các ngã tư, mấy tòa nhà trong
khu này cũng treo ruy băng hồng bên ngoài cửa sổ, đâu đó văng vẳng tiếng
trống đội của các em học sinh. Tôi có thể nghe thấy tiếng kèn rộn ràng, và
cảm nhận nhịp trống sôi nổi từ trong bụng. Đây quả là một sự kiện lớn và
tôi rất nóng lòng được là một phần của nó.

Đúng lúc đó tôi nhìn thấy anh ta. Anh chàng New York Times! Đúng đôi

má xương xương đó, đúng mái tóc đó, đúng nhỉ? Tôi rướn cổ, kiễng cả
chân lên nhưng vẫn không thể lần ra bóng anh. Chết tiệt! Ngoài Trev ra,
anh ta là người đầu tiên làm tôi xao xuyến trong suốt bao nhiêu năm nay.
Ôi cần phải gặp anh ta. Tôi rất cần.

“Chào Chastity!”. Là Angela. “Chà, mình rất thích cái áo của cậu”, cô ấy

tiếp. “Đúng bộ phim yêu thích của mình, nói cho cậu biết, ở nhà mình còn
có hẳn một bộ y hệt như của Legolas

[21]

đấy”.

“Nếu thế thì thật tiếc, vì mình nghĩ Aragorn nóng bỏng hơn nhiều”, tôi

nói.

“Làm gì có chuyện. Legolas dễ thương hơn chứ. Cậu có nhớ cái cảnh

anh ấy hấp một cái đã nhảy lên mình ngựa trong lúc nó vẫn đang chạy
không?”

“Đấy là ngựa của Aragorn mà”, tôi sửa lại, “Là Aragorn đã cứu Legolas

đấy chứ”.

“Hai cô ấu trĩ quá”, Pete bên mảng quảng cáo đột nhiên xen vào. “Đừng

nói là các cô vẫn còn chơi cái trò Dungeons and Dragons

[22]

đấy nhé?”

“Tôi có chơi đâu”. Tôi nhanh miệng nói trước.

“Tôi cũng không chơi lâu rồi”. Angela trả lời y hệt và hai chúng tôi cười

phá lên.

“Liệu hôm nay các cô chạy bộ hay đi bộ đây?”, Pete hỏi.
“Chắc tôi chỉ đi bộ được thôi”, Angela nói.

“Tôi mà chạy thì chắc tôi chết mất”, Pete vui vẻ thú nhận. “Đi bộ là đã

mệt đứt hơi rồi. Mười sáu cây đấy! Khỉ thật! Còn cô thì sao, nữ hoàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.