VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 176

“Có khi thế”, tôi nói. Cuối cùng Buttercup cũng chịu nhổm dậy và nhảy

phóc xuống đất, mắt hấp háy ra vẻ buồn buồn. Nó vẫn nằm im trên sàn
khiến tôi lại phải xốc nó dậy. Nó cố gắng chống chọi nhưng cuối cùng cũng
phải đầu hàng.

Bố mở cửa cho tôi. “Con nhớ cẩn thận đấy. Có cần bố đưa con về

không? Hay là con gọi cho Trevor đi. Nó sống ngay cạnh đây thôi”.

“Con không sao đâu bố. Gặp bố sau nhé”.
Bố vẫy tay. “Đừng quên kể cho bố chuyện của con với anh chàng bác sĩ

đấy.

Chúc con may mắn, con yêu”. Bố mỉm cười và khép cửa lại.

Bước xuống cầu thang, tôi phải cố gắng lắm mới không bực mình với bố.

Bố tôi thật cổ hủ, vào thời của bố, lấy được một người chồng làm bác sĩ là
danh giá lắm, ở thời đó bác sĩ kiếm nhiều tiền hơn thợ sửa ống nước và phụ
nữ bỏ việc ngay khi vừa biết tin có bầu. Dù sao tôi cũng thấy có chút khó
chịu, lần thứ hai trong buổi tối hôm nay có người chúc mừng tôi vì kiếm
được anh bạn trai làm bác sĩ. Có chuyện gì to tát đâu chứ, sao không ai
nghĩ là anh ta cũng phải may mắn lắm mới kiếm được một người như tôi
nhỉ?

“Bình tĩnh nào”, tôi tự nhủ. Buttercup phe phẩy cái đuôi trên đùi tôi.

“Xin lỗi mày, tao hơi... tao cũng không biết nữa”.

Tôi bước xuống đường và vô tình đi ngang qua khu nhà của Trevor.

Theo phản xạ tự nhiên, tôi nhìn lên cửa sổ phòng anh, điều này cũng giống
như tôi ngắm nhìn các căn hộ khác thôi, đúng không? Và tôi thấy rõ bóng
một người phụ nữ đứng trước cửa sổ căn hộ trên tầng bốn. Người phụ nữ
tóc vàng, trông giống Angela, mà cũng có thể là Hayden Hoàn Hảo. Rõ là
Trevor thích mấy cô gái tóc vàng hoe này mà.

Tôi cố nhìn đi chỗ khác trước khi bản tính tò mò trỗi dậy, nhưng sự thực

là tôi thấy tim mình nặng trĩu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.