VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 175

“Cậu ta không phải là lính cứu hỏa đấy chứ?”. Bố cau mày.
“Không”, bố à, tôi nói với vẻ bình tĩnh đáng sợ. “Không có anh chàng

lính cứa hỏa nào đủ dũng cảm để hẹn hò với thiên thần bé bỏng của bố đâu.
Anh ấy là bác sĩ”.

“Thế thì tốt cho con, Chastity ạ. Bác sĩ cũng được đấy”.
Tôi nhướng mắt.
“Con hiểu ý bố mà đúng không?”. Bố đứng dậy, ông đi đến chỗ tôi và

đưa tay ôm tôi. “Chà, nhìn này”, bố reo lên, “tóc bạc này, con cũng có tóc
bạc đấy”. Ông cẩn thận tách sợi tóc bạc ra khỏi những sợi tóc đen khác.
“Con có nhiều tóc bạc lắm”.

Tôi gạt tay ông ra. “Được rồi, cảm ơn bố. Chỉ tại mấy cuộc tranh cãi vặt

vãnh của bố mẹ mà con bạc cả tóc đấy”. Bố cười.

“Thôi con về đây. Chúc bố ngủ ngon”.
“Con nhớ để mắt đến mẹ con đấy, nhớ chưa? Nhớ kể cho bố chuyện về

tên Harry gì gì đấy”.

“Không, con không làm điệp viên hai mang cho bố mẹ đâu. Mà chính bố

cũng nói là mẹ chỉ muốn chọc tức bố còn gì. Bố mà bắt con lựa chọn là con
sẽ theo phe mẹ đấy. Mẹ đã vật vã suốt gần một ngày để con được ra đời, bố
nhớ không?”

“Tất nhiên là bố nhớ, bố cũng ở đấy mà. Đúng là ngày vui nhất đời bố”.

“Con yêu bố”, tôi thơm lên má ông. “Bố đừng uống rượu nữa đấy. Một ly
là đủ rồi”.

“Được rồi, bố cũng yêu con”. Ông đáp. “Đừng lo lắng về chuyện của bố

mẹ. Bố mẹ sẽ ổn thôi. Bố mẹ yêu nhau mà. Bố sẽ không uống nhiều đâu,
con đừng lo”.

“Thế thì tốt”. Tôi vớ lấy áo khoác, móc dây xích vào vòng cổ của

Buttercup kéo nó xuống khỏi ghế. Nó nhắm tịt mắt vờ nằm im không nhúc
nhích.

“Con chó này chết rồi hay sao ấy nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.