VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 209

Anh thở dài và ngồi bệt xuống đấy, phủi đất dính trên ống quần. “Bà ấy

vẫn ổn”, anh thờ ơ đáp.

“Anh có hay nói chuyện với mẹ không?”

“Mỗi tháng một lần”, anh đáp gọn.
Thật khó mà tưởng tượng được Trevor, đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo

của bố mẹ tôi lại chỉ gọi điện cho mẹ ruột mỗi tháng một lần. Anh gặp bố
tôi năm ngày một tuần, đến thăm mẹ tôi thường xuyên, tháng trước còn
cùng anh Jack sửa mái nhà, vài tháng trước nữa thì đi cắm trại với Lucky
và Matt... vậy mà anh lại chẳng mấy quan tâm đến bố mẹ ruột của mình.

“Dạo này bố anh ở đâu?”. Tôi cố gợi chuyện hỏi thêm.

“Lần cuối anh nói chuyện thì ông ấy đang ở Sacramento”. Trevor đáp

gọn lỏn. “Em còn muốn hỏi gì nữa không?”

Tôi lắc đầu. “Xin lỗi, em không có ý khơi lại chuyện cũ”.
“Em muốn hỏi gì cũng được mà Chastity. Anh mỉm cười buồn bã rồi đưa

tay kéo tôi đứng dậy. Tôi nắm chặt lấy tay anh, lớp bùn đất dính trên tay hai
đứa thật ấm áp.

“Anh còn nhớ cậu ấy không?”. Tôi thầm thì, mắt lại rưng rưng. Cho dù

đứng trước một người mạnh mẽ như anh, tôi vẫn không thể nào che giấu
nổi sự yếu đuối của mình.

“Có chứ”, anh vừa nói vừa phủi bùn đất dính trên tấm bia mộ. “Ngày nào

anh cũng nghĩ đến nó”. Anh ngưng lại rồi dõi mắt nhìn xa xa. Tiếng chuông
gió đâu đó leng keng vọng lại.

“Ngày nào anh cũng nghĩ, nếu em gái anh còn sống thì giờ nó sẽ cao

chừng nào, lấy chồng ra sao, bọn anh có hay tới nhà nhau ăn tối hay không.
Những chuyện đại loại như vậy”. Mắt anh cụp xuống.

Cổ họng tôi nghẹn lại. “Chắc chắn cậu ấy cũng yêu anh rất nhiều, Trev

ạ”.

Trevor mỉm cười. “Cảm ơn em”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.