VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 208

cũng may là anh không hỏi gì thêm. Tôi tháo xích cho Buttercup để nó
quanh quẩn giữa mấy nấm mộ. Đuôi nó dựng thẳng đứng, mũi chúi xuống
đất y như giống nòi chó săn tổ tiên, nó sủa ăng ẳng với vẻ mặt hạnh phúc
như một đứa trẻ ngờ nghệch.

Tôi nhìn xuống mộ em gái Trevor và cũng là người bạn tôi quen trong

thời gian ngắn ngủi. Trên tấm bia mộ là dòng chữ đầy thương tiếc và đau
đớn của người làm cha mẹ khi mất đi đứa con gái bé bỏng. “Michelle Anne
Meade, cô con gái xinh đẹp sẽ vĩnh viễn yên nghỉ trong trái tim tan nát của
chúng tôi. Chúng ta nhớ con, thiên thần bé nhỏ”. Mắt tôi nhòe nước. Nếu
cậu ấy còn sống có lẽ chúng tôi sẽ vẫn là những người bạn tốt, và biết đâu
Trevor sẽ được chính thức lên chức bác ruột thay vì bác đỡ đầu. Có lẽ bố
mẹ Trevor sẽ không ly hôn và anh cũng không phải lủi thủi một mình như
vậy.

Tôi biết anh sẽ đến đây bởi Ngày của Mẹ cũng chính là ngày giỗ của

Michelle. Tôi không tài nào tưởng tượng nổi nỗi đau mà mẹ Trevor đã phải
trải qua, nỗi đau mà bây giờ bà vẫn phải một mình gánh chịu. Đó đúng là
một ngày tang tóc cho những bậc cha mẹ đã mất đi đứa con vô giá của
mình.

“Em giúp anh nhé?”, tôi hỏi khẽ. Trong khay gỗ bên cạnh vẫn còn mấy

cái cây chưa trồng xong.

“Ừ em dỡ mấy gốc cây này ra giúp anh”, Trev nói.

“Không vấn đề gì”, tôi đáp và quỳ xuống cạnh anh. “Cảm ơn anh vì bó

hoa. Đáng lẽ anh không cần tặng em đâu”.

“Có gì đâu”. Anh nói, tay vẫn tiếp tục xới đất.
Chúng tôi lặng lẽ làm, chính xác thì là anh làm, tôi giúp, cho đến khi

trồng hết đám cây xuống đất. Một tháng nữa chắc chúng sẽ đâm chồi nảy
lộc sum sê, còn bây giờ trông chúng thật nhỏ bé, ủ rũ và lạc lõng trên mặt
đất.

“Mẹ anh có khỏe không?”, tôi hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.