VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 227

“Mẹ con sẽ tự hào lắm đấy”, bố xúc động mấp máy môi. “Để bố gọi cho

mẹ con. Con nói là được lên Yahoo!, đúng không con yêu?”

“Bố, đây là Angela”, tôi nói. “Angela, đây là bố mình, đội trưởng Mike

O’Neill. Và đây là người hùng của chúng ta, Mark. Còn kia là một người
hùng nữa, Matt. Ngoài ra còn có Santo, Helen và cả đội”.

“Chào em”, Matt nói và mỉm cười.
“Chào anh”. Mặt Angela đỏ lửng lên, trông mới dễ thương làm sao.
“Bố này, tôi nói tiếp câu chuyện, “bọn con đang thực hiện một chuyên

mục về những người hùng của thị trấn.” Bố nheo mày. “Cảnh sát trưởng đã
đồng ý rồi nên bố đừng kêu ca gì nữa. Angela là biên tập viên chuyên mục
ẩm thực của bọn con, cô ấy muốn nói chuyện với mọi người về vấn đề dinh
dưỡng ở Sở Cứu hỏa”.

“Thế thì tôi đi về đây”, Helen nói.
Tôi cười. “Còn con sẽ phỏng vấn mọi người về việc vừa rồi”.
“Cảnh sát trưởng cũng đồng ý chuyện này sao”, bố nhìn tôi cau có. Tôi

gật đầu. “Thôi được rồi”, bố thở dài, “Để xem nào, ai là đầu bếp giỏi nhất ở
đây nhỉ? Hừm, Matt, con tiếp chuyện cô ấy nhé, con trai”.

“Vâng,” Matt đáp, “để tôi dẫn cô đi xem nhà bếp nhé?”. Mặt Angela, vẫn

đỏ tưng bừng. “Cô là Angela mà Trevor vẫn nhắc đến đúng không?”

“Ừm, tôi... chúng tôi...”. Nhìn Angela lắp bắp tôi phải kìm lắm mới

không cười phá lên. Mấy ông anh trai tôi quả thật đều rất đẹp trai nhưng tôi
chưa từng thấy cô nào lại bị anh trai tôi hút hồn đến vậy. Có lẽ tôi nên kể
cho cô ấy nghe chuyện hồi sáu tuổi Matt đã có lần mặc cái váy hồng của tôi
trong lễ Phục Sinh cùng cái mũ hồng to tướng... Nhưng mà thôi, đằng nào
hai người họ cũng đi vào bếp rồi.

“Con còn cần gì nữa nào, con yêu”. Bố quay sang tôi.

“Con còn phải phỏng vấn một vài người về chuyện bất chấp tính mạng

để cứu sống những người dân thường bọn con, hoặc như trong trường hợp
của Mark, là cứu mấy con mèo tội nghiệp”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.