VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 229

“Ừ”, anh đáp, “hôm nay anh trực thay cho Dave. Mark vừa lập chiến tích

lớn đây”. Anh mỉm cười và khiến tôi phải quay thật nhanh sang chỗ khác.

“Chastity cần phỏng vấn ai đó cho bài báo nhưng chả ai muốn làm cả.

Con giúp nó nhé?”

Trevor cũng nhăn nhó y như bố tôi lúc trước.
“Đi mà,” tôi giở giọng van nài. “Làm ơn đi Trev.” Tổng biên tập không

tin là không ai chịu trả lời phỏng vấn đâu. Có khi em sẽ bị đuổi việc mất.
Thực ra không đến nỗi thế. “Anh không muốn em đổ hết tội lỗi đó lên đầu
anh đúng không?”

“Thôi được rồi”, anh thở dài. “Em muốn đi đâu đây?”

“Chỗ nào yên tĩnh một chút”, tôi đáp.
“Ra ngoài nhé? Hôm nay trời đẹp lắm”.
Chúng tôi ra sân sau của Sở Cứu hỏa, ở đó có một cái bàn nhỏ và mấy

chiếc ghế nhựa. Bầu trời trong xanh với những đám mây chồng chồng lớp
lớp, chim ríu rít trên cành và xa xa là rặng núi lấp ló xanh rì. Ngồi trong sân
của Sở Cứu hỏa cũng đủ để tôi nhận thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.

Trev ngồi xuống và khoanh tay trước ngực, trông như thể lời tuyên bố

“Anh sẽ ngậm chặt miệng trước bất kỳ câu hỏi nào của em”.

“Cảm ơn anh rất nhiều”, tôi vừa nói vừa rút cuốn sổ tay trong túi ra. “Em

sẽ cố gắng giúp anh thoải mái nhất có thể, được chứ?”

“Làm nhanh nhất có thể thì tốt hơn đấy”, khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Có phải anh mơ ước trở thành lính cứu hỏa từ khi còn bé không Trev?”.

Tôi nhìn anh mỉm cười.

Nụ cười trên môi Trevor bỗng nhiên tắt ngủm, thay vào đó anh nhíu mày

và nhìn chằm chằm vào tôi.

“Mặt em dính nhọ hay sao thế?”, tôi bối rối hỏi.

“Em có chuyện gì đúng không Chas?”
“Không”, tôi nói dối. “Em... em vẫn ổn. Sao anh lại hỏi thế?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.