VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 271

Gabrielle bỏ đi khiến tôi lay hoay không biết phải làm gì tiếp theo. Ừm,

chắc ngó nghiêng một chút cũng không sao. Sau tấm rèm đầu tiên có để
biển ‘Phòng Kiểm tra 1’ là một người đàn ông cao tuổi đang nằm thiêm
thiếp. Sau tấm rèm thứ hai là một cậu bé khoảng bảy tuổi đang hắt hơi liên
tục, người mẹ ngồi bên cạnh nắm chặt tay con trai mình. Giữa họ có một
sợi dây gắn kết tưởng như có thể nhìn thấy được, và bỗng nhiên tôi cảm
thấy vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ tình mẫu tử của hai mẹ con họ.

“Xin chào”, tôi mỉm cười.

“Chào cô”, người mẹ đáp. “Cô có phải là bác sĩ không?”
“Không, tôi chỉ là nhân viên cứu hộ thôi”, tôi đáp. “Ừm, chính xác là

nhân viên tập sự. Tôi có thể hỏi con trai cô vài câu được không?”

“Vâng”, bà mẹ đáp. “Thằng bé bị viêm họng rất nặng”.

Chắc chắn là cậu bé không có bảo hiểm, nếu không giờ này họ phải đang

ở bên khoa nhi rồi chứ không phải nằm chờ nửa ngày trời ở đây. “Anh bạn
nhỏ à, cô rất lấy làm tiếc. Cháu có đau lắm không?”, tôi hỏi.

Thằng bé nói với tôi nó tên là Nate, sáu tuổi chín tháng và nó mong ước

một ngày nào đó sẽ trở thành lính cứu hỏa. Tuyệt. Tôi kể với thằng bé về
bố cùng các anh tôi, và mỉm cười khi thấy mắt thằng bé mở to chăm chú.
“Cháu có thích đội Yankees không?”, tôi hỏi.

“Có chứ ạ”. Thằng bé đáp, nó nuốt nước bọt khó khăn.

“Tuần trước cô đi xem một trận đấy”, tôi hào hứng kể cho thằng bé nghe.

“Đội Yankees lại thắng nữa. Cháu thích cầu thủ nào nhất?”

Chúng tôi trò chuyện vui vẻ cho đến khi cô y tá (không phải chị của

Lucia) bước vào kiểm tra cho thằng bé và tôi bị đuổi ra ngoài.

“Tạm biệt anh bạn nhỏ”, tôi mỉm cười đứng dậy. Cậu bé vẫy tay và mỉm

cười, nó ho sặc sụa khi cô y tá đưa miếng gạc vào họng để lấy mẫu xét
nghiệm.

“Cảm ơn cô đã trò chuyện với thằng bé”, người mẹ cảm động đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.