VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 327

Chỉ là tôi đã nghĩ biết đâu anh sẽ vì tôi mà đánh liều một phen.
Tôi khóc nấc lên từng chặp. Tôi vẫn có thể cảm nhận da thịt của anh,

mùi hương của anh, nhưng với anh, tất cả chỉ là sai lầm. Có lẽ với Trevor
chuyện vừa xảy ra giữa chúng tôi không ý nghĩa bằng chuyện thỉnh thoảng
anh ghé chơi nhà tôi đôi ba bận, cùng xem bóng chày và đánh bi da với anh
em tôi. Có lẽ tôi sẽ có ý nghĩa với anh hơn nếu chỉ dừng lại ở mức bạn bè.

Rồi còn cả Hayden Hoàn Hảo nữa chứ. Anh đã từng yêu Hayden đến

mức hỏi cưới cô ta, và bây giờ anh cũng yêu cô ta đến mức nghĩ đến
chuyện cho cô ta một cơ hội nữa. Hayden xứng đáng có cơ hội thứ hai, vậy
mà tôi thì đến một cơ hội cũng chẳng có.

Tiếng chuông điện thoại làm tôi giật mình. Biết đâu là Trevor. Biết đâu

anh sẽ xin lỗi tôi. Biết đâu...

Không phải anh. “Chào anh, Ryan”, tôi nói khô khốc.

“Chào em yêu”, anh nói. “Em đang khóc đấy à?”
Nước mắt tôi lại tuôn xối xả. “Một chút thôi. Tôi thú nhận, trong lòng

cảm thấy có lỗi và xấu hổ với anh ghê gớm”.

“Về chuyện của mẹ em?”. Tôi không đáng để anh quan tâm sao.

“À... vâng”.
“Em muốn anh đến chỗ em không? Anh xong việc rồi”.
Tôi quệt nước mắt và tay áo và nhìn lên trời. “Không cần đâu, cảm ơn

anh, Ryan. Em chỉ muốn ở một mình thôi”.

“Anh hiểu. Nhưng ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau chứ”
“Ryan này...”
“Anh đây”.

“Em rất mong chờ chuyến đi chơi cuối tuần này”, tôi nói thật lòng. “Anh

cũng thế”. Tôi nghe thấy tiếng anh cười trong điện thoại. “Chúc em ngủ
ngon”.

“Chúc anh ngủ ngon. Em yêu anh, Ryan”. Tôi hơi nhăn mặt khi nói ra

điều đó. Mặc dù đấy không phải sự thật, nhưng những lời mà tôi vừa nói có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.