VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 350

Chương 35

C

hèo thuyền đúng là cách tốt để giải tỏa căng thẳng. Không có gì ngoài

tiếng mái chèo và tiếng mũi thuyền rẽ nước lạo xạo của tôi. Kéo và đẩy,
kéo và đẩy. Gió hiu hiu thổi khô tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của tôi, ánh
nắng chói chang rọi thẳng xuống đầu. Tiếng lũ trẻ cười đùa vui vẻ dưới
hàng cây ven sông. Một con chó hào hứng chạy theo bắt chiếc đĩa bay. Tôi
chèo qua khu công viên, lúc này xung quanh không có lấy một bóng người,
chỉ còn bóng cây xanh mát và rặng núi Adirondacks kỳ vĩ, đứng hiên ngang
như một bức tường thành.

Tiếng Trevor cứ văng vẳng trong đầu tôi. Em làm được rồi, Chas. Giờ thì

em đã là cô gái nhà O’Neill thực thụ rồi.

Anh nói đúng, cuối cùng tôi cũng hoàn thành được tâm nguyện. Mặc dù

chưa cứu sống được ai, cũng không đưa họ thoát khỏi hiểm nguy hay dũng
cảm lao vào một tòa nhà đang cháy rừng rực, nhưng tôi đã giúp được một
người đang cần giúp đỡ. Thật là buồn cười, sau ngần ấy năm khao khát
được làm công việc giống mọi người trong gia đình, khao khát trở thành
một người đủ dũng cảm để xử lý những tình huống như vậy, thật lạ là cảm
giác của tôi lúc này khá trống rỗng. Tất nhiên tôi rất vui vì đã giúp Mary,
nhưng ngoại trừ việc thỏa mãn bản thân và thể hiện cái tôi của mình ra thì
làm gì có ai thực sự để ý đến tôi cơ chứ?

Khi tôi trở về nhà sau buổi chèo, Buttercup nằm dài như chết rồi trên bãi

cỏ.

“Lại đây nào, con yêu”, tôi cất tiếng gọi. Nó ngẩng đầu dậy, nặng nề

bước lại gần rồi ngồi sụp xuống chân tôi. Tôi vuốt tai Buttercup và thơm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.