VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 359

tháo gỡ một quả bom tự chế có sức công phá lớn ở trường học, Mark ôm
chú mèo tội nghiệp.

Và cả ảnh của bố nữa. Ông có mặt ở khắp mọi nơi, bức ảnh nào ông

cũng mỉm cười, đôi mắt sáng lấp lánh hạnh phúc.

Tôi nhận ra có một khoảng trắng trên tường. “Còn ảnh cưới của bố mẹ

đâu rồi?”

Mẹ thở dài. “Mẹ cất vào tủ rồi”.
Tôi nuốt khan. “Cho con mang về được không?”, tôi khẽ hỏi.

“Tất nhiên rồi”. Bà không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm

rượu.

“Mẹ à”, tôi gặng hỏi.
“Con đừng lên lớp mẹ nữa, con yêu”. Bà vừa nói vừa nhìn qua cửa sổ,

bên ngoài trời tối đen như mực.

“Không, con không có ý đó”, tôi ngập ngừng. “Con định kể với mẹ là

Ryan và con đã chia tay nhau rồi”.

Bà sửng sốt nhìn tôi không chớp mắt. “Mẹ cũng có linh cảm như vậy.

Lâu lắm rồi không thấy con nhắc đến nó. Có chuyện gì thế con yêu?”

“Chỉ là tại con... bọn con không... Là bởi vì anh Trevor”.

Mẹ đặt ly rượu xuống bàn. “Nó đã làm gì?”, mẹ đột nhiên nghiêm giọng.

“Anh ấy chẳng làm gì cả”. Tôi nói dối, dù vậy mắt vẫn ầng ậc nước và bà
chẳng khó gì nhận ra. “Con yêu anh ấy mẹ à. Kể cả dù cho anh ấy chẳng có
tí tình cảnh nào với con đi chăng nữa”.

“Không một chút nào sao?”
“Con biết anh ấy vẫn luôn quan tâm đến con nhưng anh ấy không yêu

đương gì con hết. Anh ấy có quá nhiều thứ để mất”.

“Tức là con từ chối người chồng sắp cưới hoàn hảo không vì cái gì hết

sao, con yêu”

Tôi khịt mũi. “Vâng, con thà ở một mình còn hơn là lấy người mà... con

không có tình cảm”. Tôi gạt nước mắt. “Mẹ đừng kể cho ai vội nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.