VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 105

Chu Dao không buồn ngoảnh lại, Lạc Dịch bước nhanh đến giữ chặt

cánh tay cô: "Bảo cô đứng lại mà không chịu nghe à?"

Chu Dao bị anh siết chặt, vùng vẫy không thoát, hô lên: "Anh buông

ra."

"Mẹ kiếp, cô cố ý đến đây kiếm chuyện cho tôi làm à? Ngay từ lúc

bước chân vào đây đã không có một ngày yên bình."

"Anh biết rõ là bọn họ gây chuyện mà." Cô gào lên.

"Tôi bảo này, cô không có..." Lạc Dịch vừa cất lời liền khựng lại. Cô

ngửa mặt nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt long lanh.

Anh sửng sốt, sau giây lát đầu óc trống rỗng đã bình tĩnh lại: "... đầu

óc gì à? Tôi cũng chưa nói cô..."

Cô run run hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, khẽ chớp mắt rồi lại

nhanh chóng nhìn về phía anh: "Tại sao anh quát tôi trước mặt nhiều người
như vậy? Nói ai không được học hành tử tế chứ? Ba mẹ tôi giáo dục tôi rất
tốt đấy."

Vẻ khoan dung trên gương mặt Lạc Dịch tắt đi, trở nên nghiêm túc:

"Còn cảm thấy làm đúng lắm phải không? Ba mẹ cô từng dạy cô đánh
người à? Cô thật sự cùng một loại người với cô ả kia, cô ta vô cớ đánh
người, cô cũng làm theo sao? Cái tốt không học, ngược lại cái xấu thì học
rất nhanh. Làm hệt những gì cô ta đã làm thì có nghĩa là cô đã thắng rồi hả?
Này, nói chuyện đi. Mới vừa rồi còn nói hay lắm mà."

Tuy Chu Dao ghét anh nói chuyện cay nghiệt nhưng cũng biết việc

mình làm cũng không đúng. Cô quay đầu đi, nghèn nghẹn nói: "Anh phiền
chết đi được." Cô vừa thẹn vừa tức, nói xong liền định bỏ chạy nhưng bị
Lạc Dịch kéo lại, giọng anh trầm lắng: "Cô đứng yên cho tôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.