VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 115

Tô Lâm Lâm suy nghĩ chốc lát, ngờ ngệch nói: "Cũng đúng nhỉ."

Cả nhóm bận đến xế chiều, thu gom tất cả vật mẫu, máy móc và dụng

cụ xong xuôi, lúc chuẩn bị lên đường trở về thì trời đổ mưa. Chu Dao bận
rộn cả một ngày, lúc này mới nhớ đến Lạc Dịch. Thấy trời mưa như anh đã
dự báo, cô lại có một cảm xúc vui sướng khó hiểu. Giống như cuộc giao
hẹn ngầm cuối cùng đã được thực hiện.

Bảy người mặc áo mưa màu xanh, đeo túi bọc giày lội mưa trở về. Họ

xếp thành một hàng tự nhiên, giống như một chuỗi hạt châu màu lam, chậm
chạp và kiên định băng qua núi rừng. Lúc đi lên dốc hoặc trèo lên vách đá
dựng đứng còn dặn dò nhau cẩn thận, sau đó sẽ kéo đỡ nhau, những lúc còn
lại đều yên lặng đi trong mưa. Không ai nói đến lý tưởng, cũng không ai
nói đến tương lại, mỗi người đều im lặng như đang hưởng thụ sự yên bình
nơi đây.

...

Buổi tối mưa càng lúc càng lớn. Lạc Dịch che ô đi qua đình viện, đóng

cổng khách sạn lại, tình cờ gặp phải nhóm Lâm Cẩm Viên trở về, cả nhóm
sắc mặt tái nhợt, trên áo mưa và túi bọc giày đều là bùn đất.

Chu Dao đi cuối cùng, cầm một chiếc túi nilon ướt nhem nước mưa.

Lạc Dịch hỏi: "Cầm gì thế?"

Chu Dao nói: "Rác nhặt dọc đường." Cô chậm chạp đi đến, uể oải nói,

"Nhiều người không có ý thức bảo vệ môi trường, không biết mấy con thú
hoang ăn phải rác hay bị rác quấn phải sẽ chết hay sao đấy."

Chu Dao ném chiếc túi vào thùng rác, Lạc Dịch đóng cổng lại, quay

đầu nhìn cô: "Cô ăn mặc phong phanh quá."

"Đâu có." Chu Dao lắc đầu, "Tôi không thấy lạnh."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.