VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 117

Vô tình Chu Dao cũng gặp đủ loại khách, dân trí thức đi du lịch, nhóm

sinh viên đi chơi, tín đồ hành hương, đoàn du lịch của công ty, vợ chồng
trung niên, người đi một mình... Mà thời gian cô và Lạc Dịch gặp mặt chỉ
bằng thời gian uống một cốc sữa.

Trong khách sạn nho nhỏ nơi núi rừng yên tĩnh này mỗi ngày người và

việc đều có sự thay đổi, chỉ có người đàn ông yên lặng cầm muôi khuấy sữa
là không. Một ly sữa nóng luôn được đặt trên quầy bar, trở thành dòng chảy
vĩnh hằng duy nhất trong khách sạn.

Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày chậm chạp, có biến hóa và có quy

luật. Một tuần qua đi rồi lại đến hai tuần. Trong lúc bận rộn Chu Dao chợt
nghĩ, có khi nào Lạc Dịch thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn cô ở trong góc đang vùi
đầu nghiêm túc làm việc hay không? Có lẽ là không.

Lúc nảy sinh ý nghĩ này lần nữa, Chu Dao đang nghiêng đầu uống sữa

bên cạnh một cặp vợ chồng đang tán gẫu với Lạc Dịch.

Ông chồng hỏi: "Ông chủ, khách sạn này mở bao lâu rồi?"

"Một hai năm rồi."

Bà vợ mơ mộng hỏi: "Sống ở đây có phải rất thư thái hay không?"

"Cũng được."

Hiển nhiên bà vợ lãng mạn hơn, nói: "Rất tốt mới đúng chứ? Nơi này

rất đẹp, mở cửa sổ ra là thấy được núi tuyết, cho tôi ở đây cả năm cũng
được."

Ông chồng cười cô ta ngốc: "Người bản xứ ở đây sống thì thư thái,

nhưng mấy người quen sống ở thành phố nhộn nhịp như chúng ta không ở
lâu được, sẽ thấy buồn chán đấy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.