VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 116

Lạc Dịch nói: "Môi cô trắng bệch kia kìa."

"Thế à?" Chu Dao sờ lên môi theo phản xạ.

Lạc Dịch đưa tay định ngăn cô lại nhưng không kịp, anh buồn cười

nói: "Không phải tay cô mới vừa nhặt rác sao?"

Chu Dao: "Phèo..."

Ăn tối xong, Chu Dao đến quầy bar, ngồi lên chiếc ghế cao, mua một

ly sữa nóng như thường lệ. Anh vẫn từ từ hâm sữa cho cô, còn cô vẫn để
dính sữa bên môi, nhưng anh vẫn như mọi ngày, giống như không nhìn
thấy.

Thường thường trong phim truyền hình diễn thế nào nhỉ, cho dù không

tự mình lau sữa bên khóe môi cô thì cũng nên nhắc nhở cô, để cô có cớ kề
mặt đến gần anh hỏi "Ở đâu?" chứ. Sao trong đời thực, tất cả đều ngược lại
thế này.

Mấy tuần sau, ngày nào nhóm Chu Dao cũng đi sớm về muộn. Buổi

tối đến khu sinh hoạt chung, cả nhóm đều ngồi ở sô pha trong góc hoặc là
ngồi quây quần trên thảm bàn bạc, ghi nhật ký, viết bài, tìm tài liệu, tính
toán và phân tích số liệu, kịp thời trao đổi và gửi lại tài liệu cho đàn anh ở
trường.

Mấy người khách khác tò mò sẽ đi đến hỏi họ đang làm gì, lại nghe

khảo sát địa chất liền hỏi là đào kho báu sao, khiến họ dở khóc dở cười.

Giữa tháng Chín, khách sạn chật kín, khu sinh hoạt chung cũng đầy ắp

người. Đám người bảy nam nữ kia đã kết thúc ngày nghỉ từ lâu, trở về
thành phố của họ, khách sạn lại tiếp đón những vị khách mới, người này
đến, người khác đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.