VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 122

Gã kia đang định nhấc chân đá Ngô Địch, cẳng chân liền mềm oặt,

quỳ rạp xuống đất, ôm chân gào lên. Mấy người khác dừng lại, trợn mắt
nhìn Lạc Dịch.

Lạc Dịch thử khúc gỗ trong tay, cười lạnh: "Tôi đang nói chuyện với

các người đấy, không nghe thấy à?"

"Mẹ kiếp, mày là ai?" Một gã râu quai nón chửi, xông lên vung tay

đấm Lạc Dịch.

Lạc Dịch nghiêm mặt, nhanh chóng nghiêng người tránh né, bắt lấy cổ

tay gã vặn thật mạnh. Rắc một tiếng, gã râu quai nón gào thảm thiết, giãy
dụa muốn tung cú đấm trả. Lạc Dịch quặt cánh tay gã, quay người lại vứt
qua vai. Gã to con gần trăm ký như bao xi măng đổ ầm xuống sàn nhà.

Lạc Dịch nhìn gã từ trên xuống, nói: "Là bố mày đấy."

Mấy gã kia thấy thế nhất thời không dám manh động. Những du khách

trốn trong góc yên lặng như tờ.

Lạc Dịch trở lại quầy bar, điếu thuốc đã cháy được một đoạn, tàn

thuốc xám bay lượn lờ. Anh cầm lấy điếu thuốc, vô ý thoáng nhìn ra ngoài,
thấy đầu Chu Dao áp vào cửa sổ, sợi tóc dưới ánh mặt trời soi chiếu mượt
như nhung, đôi mắt to tròn lấp lánh.

Lạc Dịch: "..."

Anh đang thắc mắc sao hôm nay cô nghe lời như vậy, bảo không được

vào là không đi vào.

Hai ngón tay kẹp điếu thuốc vừa đưa lên môi, một gã phía sau nhặt lấy

khúc gỗ anh vừa vứt đập vào gáy anh. Chu Dao hoảng sợ há hốc mồm,
nhưng lại thấy Lạc Dịch như có mắt sau gáy, quay người lại đá một cú vào
đầu kẻ đánh lén.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.