VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 123

Hành động gọn gàng lưu loát. Trong nháy mắt gã kia giống chai gỗ

trong trò bowling ngã vật xuống đất.

Khói thuốc vẫn bay lượn trên đầu ngón tay anh, điếu thuốc cũng

không bị ảnh hưởng gì. Anh gõ điếu thuốc vào gạt tàn, để tro bụi rơi xuống.

"Anh là ông chủ ở đây à?" Một gã to con tết tóc không hề tiến lên, chỉ

vào Ngô Địch rồi tố cáo với Lạc Dịch, "Người của anh đem đá giả đi lừa
chúng tôi, anh muốn bao che cho nó hả? Tôi, tôi khuyên anh đừng xen vào
chuyện này, bọn tôi mà gọi đám anh em ngày nào cũng đến đây quấy phá
chưa chắc anh đã chịu nổi đâu."

Lạc Dịch nói: "Tôi chỉ là người làm ăn, không quan tâm đến ân oán

của bọn anh. Nhưng đã vào khách sạn của tôi thì phải tuân thủ theo quy tắc
của tôi. Ai không tuân theo quy tắc thì tôi xử lý kẻ đó."

Anh nheo mắt, khẽ gõ vào vách tường. Chỉ thấy một tấm nội quy viết

tay, dưới cùng có hai hàng chữ đỏ to đùng rõ rệt:

"7. Cấm phá hoại tài sản công cộng.

8. Cấm đánh nhau."

Lúc này mấy gã kia mới chột dạ nhìn xung quanh. Bàn ghế hỗn độn,

cốc thủy tinh vỡ nát rải rác khắp mặt đất. Sau khi bọn họ trao đổi với nhau,
gã cầm đầu mới tiến lên: "Những thứ này do bọn tôi gây ra, bọn tôi sẽ đền."
Coi như gã cũng biết phải trái, nói tiếp "Mấy anh em tôi không gây chuyện
ở đây, cũng không đánh người nữa, xem như nể mặt ông chủ Lạc."

Lạc Dịch cười nhạt: "Khiêm nhường rồi."

Ngô Địch nhất thời nước mắt nước mũi ròng ròng, bò về phía Lạc

Dịch. Nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Lạc Dịch nhìn cậu bằng ánh mắt sắc
lẻm, cậu liền hiểu rõ, sợ đến mức không dám cử động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.