VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 124

"Nhưng nó lấy đá giả lừa tiền bọn tôi, nhất định phải trả lại." Gã kia

nói, "Ông chủ Lạc chắc cũng không phải người không hiểu chuyện chứ."

Lạc Dịch cũng thẳng thắn: "Thanh toán số bàn ghế, ly tách bị hư hao

xong, chúng ta sẽ không còn ân oán gì nữa. Trát Tây, tính sổ đi."

Trát Tây vội vàng cầm giấy bút và máy tính.

"Được." Gã cầm đầu là một người dễ chịu, bảo đám anh em, "Đền tiền

đi."

Bên kia tính toán tiền bồi thường, bên này gã mở chiếc túi ra, chính là

tảng đá hôm đó ở Ngô Ký, gã giơ lên ném "bốp" xuống đất, tảng đá rơi vỡ
tan tành. Gã chỉ vào Ngô Địch: "Tám mươi nghìn, anh mày nói đã đưa hết
tiền cho mày rồi. Ông chủ Lạc ở đây làm chứng, hôm nay mày trả lại tiền
tao sẽ tha cho mày, không truy cứu chuyện làm đá giả nữa."

Ngô Địch run rẩy khóc lóc: "Tôi, tôi không có tiền."

Gã kia giận dữ: "Mày muốn quỵt à? Có tin là tao chặt chân mày

không?"

A Mẫn vội vàng đẩy Ngô Địch: "Là anh không đúng, anh trả lại tiền

cho người ta đi."

"Cậu ta thật sự không có tiền." Lạc Dịch dụi điếu thuốc vào gạt tàn,

nghiến nó nhăn nhúm, "Tuần trước cậu ta xin nghỉ phép, tôi đoán lại đi đổ
thạch rồi."

A Mẫn kinh sợ, ngay sau đó khóc lớn, không ngừng đánh Ngô Địch:

"Anh nói xuống núi mừng sinh nhật ba anh, thì ra lại chạy đến Vân Nam à?
Như vậy chúng ta chia tay đi."

Lạc Dịch lại lấy ra một gói thuốc lá, cúi đầu xe màng bọc nilon.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.