VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 143

tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông chủ Lạc, gã kia lại đến nữa kìa..."

"Không sao." Anh nói, đặt bó gậy leo núi vào xe.

"À." Chu Dao không hỏi nhiều, anh biết là được rồi.

Cất đồ đạc xong, mặt trời cũng đã lên cao, soi tia nắng vàng óng lên

màn sương mù bao phủ khắp cả trấn nhỏ núi rừng.

Lạc Dịch đóng cửa sau xe lại, hỏi Chu Dao: "Đói bụng chưa?"

Chu Dao: "Làm gì?"

Lạc Dịch: "Đi ăn không?"

Mắt Chu Dao sáng quắc: "Anh mời tôi à?"

Anh nhoẻn môi: "Không thì sao?"

"Đi chứ." Chu Dao cười, "Ông chủ Lạc mời không ăn thì phí lắm."

"Xem ra cô háu ăn lắm nhỉ."

"Dĩ nhiên."

"Vậy thôi, về khách sạn thì hơn." Lạc Dịch đổi ý.

Chu Dao xụ mặt, lườm anh.

Anh nhìn vẻ mặt kia của cô, cảm thấy buồn cười: "Trêu cô thôi, đi

nào." Anh đi vài bước mới phát giác Chu Dao không đuổi theo, đứng đấy
như mọc rễ trợn mắt nhìn anh.

"Chậc, tức rồi à." Anh nhướng mày quay lại, hai ngón tay kẹp lấy ống

tay áo nơi khuỷu tay cô, kéo cô đi, "... Đi thôi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.