VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 164

Khí lạnh toát ra từ người Khương Bằng, hắn cười nham hiểm: "Tôi chỉ

đồng ý tha cho mình cô thôi. Cô có thể an toàn rời đi."

Trong nháy mắt, cơn phẫn nộ và nhục nhã trước nay chưa từng có

xông thẳng lên đầu Chu Dao, cô gần như muốn lao đến cào xé, mắng chửi
hắn. Cô siết chặt bàn tay, cố hết sức khống chế giọng mình: "Anh nói mà
không giữ lời."

Khương Bằng nhếch môi: "Cô em, đừng nói bậy. Tôi đã đồng ý cô có

thể an toàn rời đi mà."

Cô đỏ hoe mắt, bất lực cắn răng: "Tôi đi, vậy ông chủ Lạc thì sao?

Anh định làm..."

Còn chưa kịp dứt lời, cánh cửa giấy đã kéo ra, bên phòng đối diện là

phòng khách nhỏ tương tự, Lạc Dịch ngồi trên ghế gỗ lim, vẻ mặt bình tĩnh.

Theo cánh cửa mở ra, anh ngước mắt nhìn cô, đáy mắt không hề gợn

sóng nhưng lại như có sóng biển dâng cao vạn dặm.

Nỗi căm phẫn của Chu Dao biến mất trong tích tắc, thay vào đó là ấm

ức và áy náy vô hạn. Cô muốn giải thích với anh, cô không phải ngoan
ngoãn theo người ta đến đây, cô muốn phản kháng nhưng không có cách
nào. Cô cho rằng chọn được khối đá có giá trị là có thể cứu anh, kết quả lại
làm tình hình tệ hơn.

Mắt cô đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Không phải tôi..."

"Tôi biết." Anh ngắn gọn ngắt lời cô, ánh mắt sâu thẳm như hồ nước.

Ánh mắt hai người chỉ giao nhau ngắn ngủi, rồi anh nhìn về phía

Khương Bằng, hờ hững nói thẳng: "Anh là anh trai của Khương Hồng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.