VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 173

Chu Dao ngồi trên ghế, ôm chặt áo Lạc Dịch, vùi nửa khuôn mặt vào

chiếc áo của anh, chỉ lộ ra đôi mắt hoen đỏ, chăm chú nhìn vào võ đài.

Tên Sát Thủ không chụp trúng mắt Lạc Dịch, chỉ cào thành hai vết

rướm máu trên cổ anh.

Cơ thể Lạc Dịch mướt mát mồ hôi, tập trung tại giữa lồng ngực rồi

tuôn xuống. Xương lông mày anh đang chảy máu, bất chấp cơn đau trên
người, anh chỉ tập trung theo dõi hành động của đối thủ. Tốc độ hắn quá
nhanh, cực kỳ khó đối phó, cứ tiếp tục như vậy thì phần thắng của anh sẽ
thấp hơn.

Lạc Dịch nhếch môi, trong mắt hằn lên tia máu giết chóc. Rồi anh đột

ngột lao đến tấn công, như cơn gió lướt qua bên cạnh tên Sát Thủ, ra tay
nhanh như chớp, đánh vào huyệt Thái Dương của đối phương.

Toàn thể òa lên.

Chu Dao mừng rỡ, suýt nữa bật dậy. Không ngờ tên Sát Thủ lại chịu

nổi đòn này, răng cắn máu tươi, bóp lấy cổ Lạc Dịch, đập đầu vào đầu anh
thật mạnh rồi quật ngã anh xuống sàn, lại giáng một cú đấm vào bụng anh.

Lạc Dịch phun máu, trán nổi gân xanh.

Trên võ đài, thắng bại thường chỉ trong chớp mắt. Tên Sát Thủ không

dừng lại, đòn thứ hai, thứ ba liên tục nện xuống, Lạc Dịch đã nằm yên bất
động. Võ đài lung lay nhưng sắp sụp.

"Đừng đánh nữa." Chu Dao nghẹn ngào gào lên, định lao xuống võ

đài. Khương Bằng ra hiệu bằng ánh mắt, mấy gã tiến lên ấn chặt Chu Dao
ngồi xuống ghế.

Chu Dao khóc lớn: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.