VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 231

Sợi dây vừa ném tới lại rơi tõm xuống nước thất bại, Tô Lâm Lâm

khóc rấm rức: "Dao Dao, mình xin lỗi, nếu không đến đây kéo mình thì cậu
cũng sẽ không bị vây trong biển nước thế này."

Nước đã ngập đến giày, Chu Dao chẳng muốn nói câu nào, cô che

mặt, ôm đầu, toàn thân run rẩy trong gió.

Trên bờ bên kia, Đường Đóa sốt ruột, tiến lên thúc giục: "Các người

có thể nhanh hơn một chút không? Nước dâng càng lúc càng cao, ngập đến
chỗ họ rồi, các người không nhìn thấy sao?"

Cô ăn nói hơi khó nghe, trong lòng đội trưởng cũng bực tức, nhưng vì

chức trách của mình nên anh ta đành nhẫn nhịn giải thích: "Cô bạn à, chúng
tôi đang tranh thủ thời gian, mời cô đứng sang một bên, chúng tôi đang suy
nghĩ cách..."

"Nghĩ cách gì?" Đường Đóa ngắt ngang, "Dây ném không qua sao

không điều trực thăng bay sang đấy?"

Lâm Cẩm Viêm cũng hỏi: "Có máy bay trực thăng không? Để máy

bay trực thăng..."

"Hôm nay trong thung lũng gió lớn quá, trực thăng không bay đến

được."

Đường Đóa nóng ruột đến mất lý trí, nói chuyện không lựa lời: "Tôi

thấy là đội cứu hộ của các người có vấn đề, không có thiết bị, không có
kinh nghiệm, không có phương pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta chết
thì có!"

Huyệt thái dương của đội trưởng đập thình thịch, anh lính chỉ huy bên

cạnh thay đổi sắc mặt tiến đến: "Cô đừng thấy mình là con gái thì..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.