VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 260

say mèm. Chu Dao cũng uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, chân bước liêu
xiêu.

Lạc Dịch xách cô ra cửa, trách mắng: “Cô đi xem đám cưới thôi chứ

uống rượu làm gì?”.

Chu Dao trợn trừng mắt, không biết có phải rượu vào lá gan to hơn

hay không mà giọng nói cũng có vẻ lớn hơn: “Chỉ mình anh được phép
uống thôi à? Tôi mới uống một chút thôi, chưa bằng một phần mười của
anh nữa kìa”.

“Còn cãi cố à?” Lạc Dịch nhăn mày, lôi tay cô đi về khách sạn, bước

được vài bước lại cẩn thận hỏi lại: “Có đi được không?”.

Chu Dao hất tay anh ra, tức tối: “Anh khinh thường tôi quá rồi đấy!

Nhưng đôi mắt cô lập tức xoay chuyển, cười tươi roi rói, kề mặt đến sát
phía anh. “Nếu tôi không bước nổi, anh có cõng tôi về không?”.

Lạc Dịch nhìn cô: “Tôi đi gọi Trát Tây”.

Chu Dao nghiến răng nghiến lợi lườm anh một cái sắc lẻm.

Màn đêm bao phủ, không khí trên núi lành lạnh, ngẩng đầu lên liền

nhìn thấy bầu trời đêm đầy sao lấp lánh. Gió núi thổi hiu hiu, Chu Dao đã
tỉnh táo đôi phần. Cô vừa ngắm trời khuya vừa bước đi với nụ cười trên
môi.

Lạc Dịch nhắc nhở: “Chú ý nhìn đường, đừng để ngã”.

Chu Dao vừa ngắm sao vừa nói: “Anh nhìn giúp tôi đi!”.

Lạc Dịch im lặng, nhìn con đường phía trước.

Tối nay trăng rất sáng, hai người đi song song cách nhau một khoảng

tương đối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.