VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 262

Chu Dao ăn vạ không chịu đi: “Ông chủ Lạc, tôi muốn uống sữa”.

Khu sinh hoạt chung mờ tối, chỉ có hai ngọn đèn treo trên quầy bar toả

sáng. Lạc Dịch từ tốn rửa sạch tay dưới vòi nước rồi mở hộp sữa, rót vào
nồi. Anh cầm muôi gỗ khuấy, vô thức nhớ đến vành tai và mắt cá chân
trắng nõn của cô dưới ánh trăng.

Có mùi nguy hiểm đang chầm chậm đến gần. Anh biết cô đang ngắm

nhìn mình nhưng mắt vẫn nhìn thẳng, tập trung hâm nóng sữa, rót vào cốc
thuỷ tinh rồi đặt lên quầy bar.

Cô đang chống má, khẽ buông tay ra, đầu cúi xuống thổi phù một hơi.

Hơi nước nóng bỏng phả lên đầu ngón tay anh.

Lạc Dịch lén rút tay lại, nghiêm khắc nói: “Uống nhanh đi!”.

Lần này, anh không đợi ở quầy bar mà đi ra khu tập thể sắp xếp gọn

lại tấm nệm bừa bộn trên ghế, cố ý kéo dài thời gian.

Đến khi dọn xong quay trở lại, Chu Dao đã uống được nửa cốc sữa.

Vết sữa vẫn dính trên môi, cô ôm chiếc cốc nhay đi nhay lại, không chịu
ngoan ngoãn uống hết. Hàm răng đã không nghe lời rồi nhưng đến cả mông
cũng không chịu yên, cứ xoay qua xoay lại trên chiếc ghế cao.

Nhìn mông cô cứ xoay mãi, Lạc Dịch chợt cảm thấy bực dọc khó hiểu.

Anh đi qua giữ chặt chiếc ghế, Chu Dao không chuyển động được, quay
đầu sững sờ nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”.

“Đừng xoay ghế nữa.” Anh cau mày. “Ghế đổ, ngã ra đây thì ai chịu

trách nhiệm?”.

Chu Dao dẩu môi: “Yên tâm đi, sẽ không bắt anh đền đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.