VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 264

Người mà anh ôm sát ngực đã mềm nhũn, Lạc Dịch cũng đột ngột

nhận ra mình đã tự châm lửa, nhưng nhất thời không dập được. Ban đầu cô
còn ngơ ngác, dần dần bắt đầu vụng về đáp lại anh.

Anh nếm được hương sữa thoang thoảng trên lưỡi cô, chợt tỉnh táo lại,

nhanh chóng buông cô ra.

Chu Dao má đỏ hây hây, mắt long lanh nhìn anh không chớp. Lạc

Dịch bình tĩnh, ổn định lại hơi thở, anh vốn chỉ định trừng phạt cô thôi,
nhưng hiện tại không ngờ ngọn lửa kia đã dần dần khiến anh mất khống
chế.

Anh vẫn xem như tỉnh táo, lùi về sau vài bước quan sát cô, cười khẩy:

“Ngây ngốc rồi à?”.

Chu Dao chậm chạp lắc đầu, cô hít vào thật sâu rồi thở hắt ra, sau đó

lắp bắp nói: “Ông chủ Lạc, tôi không... thở... được. Hình như tôi... bị...
phản ứng cao nguyên... thật rồi”.

Lạc Dịch kinh ngạc. Tay anh vô thức gõ lên bàn quầy bar, ra lệnh:

“Đưa tay đây!”.

Chu Dao ngoan ngoãn đưa tay ra, anh ấn vào huyệt vị giữa các ngón

tay cô với lực vừa chuẩn rồi nhẹ nhàng kéo từng ngón tay mảnh khảnh.
Chu Dao được anh xoa bóp vô cùng thoải mái, cô sáp lại gần: “Làm cách
này có thể chữa khỏi phản ứng cao nguyên thật à?”.

Lạc Dịch nhướng mắt nhìn vẻ phấn chấn bừng bừng của cô. Phản ứng

cao nguyên cái quái gì? Anh hất tay cô ra.

Chu Dao cuống lên, nói đớt: “Tôi thật sự bị phản ứng cao nguyên mà,

ngay lúc nãy đấy!”.

Anh cau mày: “Nói bình thường đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.