VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 273

“Có lần em nói với tôi qua điện thoại.” Lạc Dịch bình thảb cất lời,

nghịch điếu thuốc vừa rút trong bao ra.

“Em chỉ nói là ‘muốn’ chứ không có nói là ‘đã’.” Cô nhớ rõ mồn một,

không hề mảy may quên dù chỉ một từ.

Lạc Dịch thờ ơ nhìn cô, giọng điệu chế giễu: “Với tính cách của em,

muốn làm chuyện gì tất nhiên sẽ làm cho bằng được. Gọi là ‘Yến tổng’ thì
lạ lắm sao?”.

Cô thầm cười, nhướng mi, ánh mắt nhìn anh cũng thêm chút hứng thú:

“Vậy chứng tỏ anh hiểu rõ em, với lại, cú điện thoại kia từ xa lắc xa lơ rồi,
anh vẫn còn nhớ cơ đấy!”.

Yến Lâm tự cho rằng mình chiếm được ưu thế, Lạc Dịch không buồn

nói nữa. Cô ta bị phớt lờ liền thôi cười, nhìn chằm chằm anh. Nhưng anh
chỉ hờ hững nghịch điếu thuốc. Khi nãy, lúc anh ra mở cửa nhìn thấy cô,
trong mắt cũng không thấy vui mừng.

Con người anh là vậy, có hứng thú với người ta thì nói nhiều vài câu,

đầu óc nhanh nhạy hơn, mồm miệng cũng không tha cho ai. Trước kia, Yến
Lâm nói chuyện với anh đều bị anh chọc tức gần chết, nhưng lain cảm thấy
vô cùng vui vẻ. Song, một khi anh không có hứng thú, dù Ngọc Hoàng Đại
Đế anh cũng lười nhếch mép.

“Đừng gọi em là Yến tổng nữa.” Yến Lâm nhún nhường. “Em vẫn

thích anh gọi em lag Yến Ni”.

Tên cúng cơm của cô là Ni Tử, bị anh ghép lại thành Yến Ni, khiến

bạn bè trước kia của anh đều tưởng Yến Ni mới là tên thật của cô. Đó là
điều thân mật chỉ thuộc về hai người họ. Công ty của cô tên là “Châu Báu
Yến Ni”, chắc hẳn anh cũng hiểu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.