VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 311

Chu Dao bị hỏi khó bèn nhíu mày. Đúng vậy, anh có ân oán với

Khương Bằng và bị người ta đuổi giết, làm sao mà là người bình thường
được.

“Thôi, xem như tôi chưa nói gì.” Khương Bằng lại cụng vào ly của cô,

tiếng thuỷ tinh va vào nhau kêu lanh canh. “Mấy đứa con gái trẻ người non
dạ như em ấy, vì ba cái chuyện tình yêu mà dám bất chấp tất cả”.

“Không phải!” Chu Dao quay đầu sang, ánh mắt thẳng thắn và điềm

tĩnh. “Em sẽ không vì anh ấy mà phóng túng bản thân, cũng không vì anh
ấy mà vứt bỏ chính mình. Nếu anh ấy là người xấu, không có lương tâm,
không có đạo đức, làm hại người khác, em sẽ không thích anh ấy nữa”.

Vẻ mặt Khương Bằng trầm xuống, nhìn vào đôi mắt kiên định của cô

gái này, lát sau dần dần nở nụ cười: “Lúc trước, tôi đã nói em không phải
dạng vừa mà... Có điều, bây giờ em vẫn chưa rõ cậu ta là người tốt hay xấu
đã như vậy...”.

“Ông chủ Lạc là người tốt.” Chu Dao vừa nói vừa uống một hớp rượu.

“Cô em à...” Khương Bằng chê cô trẻ con, cười sặc sụa. “Sao em biết?

Em hiểu cậu ta được bao nhiêu?”.

“Em không biết nhưng em cảm nhận được.” Chu Dao nghiêng đầu,

dõng dạc khẳng định. “Trực giác của em nhất định sẽ đúng”.

“Vậy vừa rồi em mắng cậu ta là gì ấy nhỉ? Heo đúng không? Thế em

là gì, cải trắng à?” Khương Bằng buồn cười. E rằng mấy người đàn ông có
mặt lúc đó lâu lắm rồi chưa nghe ai mắng người khác là heo đâu.

“...”

Lúc này, Chu Dao mới nhớ đến mình vẫn còn đang giận dỗi Lạc Dịch

đấy, bèn tức tối nói lẫy: “Không nhắc đến anh ấy nữa, nghĩ đến lại phiền”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.