VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 313

Chu Dao bĩu môi, bất mãn khẽ lườm anh ta một cái.

“Tôi vốn tưởng cậu ta hại công ty em trai tôi phá sản, hại nó tự sát.”

“Bây giờ không nghĩ vậy nữa hả?”

“Ừ.”

“Tại sao?”

Mắt Khương Bằng chợt loé sáng: “Cũng giống em thôi, trực giác”.

Chu Dao: “...”.

Trên con đường núi trước cửa khách sạn đỗ vài chiếc xe cảnh sát, đám

người cầm mã tấu kia lần lượt bị giải xuống núi. Một toán cảnh sát khác thì
bắt đầu lấy chứng cứ vag tim kiếm tung tích Yến Lâm.

Lạc Dịch nhặt điện thoại của Yến Lâm từ bụi cỏ, trên đó còn vương

vãi tàn thuốc. Anh ấn mở màn hình, có mật mã, liền tiện tay thử nhập ngày
sinh của mình, thế mà lại mở được. Lạc Dịch nhướng mày, mở nhật ký
cuộc gọi:

Người đàn ông của tôi.

Âu Dương Phán.

Giáo sư Phan.

...

Ngón tay Lạc Dịch nhanh chóng ấn vài cái trên màn hình.

Lục Tự đi đến, nhắc nhở: “Đây là vật chứng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.