VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 315

Chu Dao đi loanh quanh bên cửa, nhìn xung quanh không thấy ai cả,

cô nghĩ ngợi đang định băng qua thì bất thình lình bị nắm lấy cổ tay kéo
qua một bên. Chu Dao thảng thốt hét lên một tiếng, thấy là Lạc Dịch thì
bỗng sững sờ rồi nhăn mày dẩu môi muốn tránh khỏi tay anh.

Lạc Dịch không dùng sức, chỉ lắc lư theo cổ tay cô nhưng nhất quyết

không buông ra. Ít nhiều Chu Dao cũng đau lòng cho vết thương trên tay
anh nên không giãy mạnh. Dùng dằng một hồi, Lạc Dịch nhẹ kéo một cái,
Chu Dao liền lảo đảo nhào đến bên cạnh anh.

Chu Dao đánh đòn phủ đầu: “Không được nói chuyện với em. Anh nói

em cũng không nghe”.

Lạc Dịch cúi đầu, ngửi mùi rượu trong miệng cô, khẽ cười trêu chọc:

“Ghen à?”.

Chu Dao vừa giận vừa thẹn, lập tức phản bác: Tự anh đa tình thôi”.

“Ồ, vừa rồi ai khăng khăng không nghe anh nói ấy nhỉ?”

Chu Dao giận mình vì để mắc mưu.

Anh hỏi tiếp: “Không theo anh đến bệnh viện hả?”.

Chu Dao cắn môi không lên tiếng, yên lặng hồi lâu, nhưng chung quy

công lực không thâm hậu, không nhịn được bèn cất lời châm chọc: “Đừng
có đùa, anh còn phải đi cứu người nữa cơ, bận như vậy làm sao có thời gian
đến bệnh viện được?”.

Anh ung dung đáp lại: “Có bận cũng phải đi bệnh viện xong mới bận

chứ!”.

Cơn tức của Chu Dao nghẹn ở lồng ngực, cô quay phắt đầu qua chỗ

khác, lạnh nhạt nói: “Không đi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.