VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 321

Lạc Dịch nhìn xoáy vào Lục Tự: “Chắc chắn Ngô Minh và Đan Sơn

không ngờ tôi đã cài sẵn bẫy chờ chúng sa lưới. Hơn nữa càng không nghĩ
đến, bọn chúng chọn ra tay ở nơi núi sâu chính là vì muốn lợi dụng khoảng
thời gian từ trấn đến đây, chờ chó nghiệp vụ đến, mọi thứ mùi đều đã nhạt.
Nhưng tôi đã bảo người của Khương Bằng chuẩn bị sẵn một đội chó săn,
con tin vừa bị bắt đi không bao lâu, đội chó săn đã xuất phát rồi”.

Lục Tự trố mắt líu lưỡi, sống lưng lạnh toát, bỗng hy vọng người đàn

ông trước mặt này sẽ trở thành đồng minh mà không phải kẻ địch như
chính lời anh nói. Điện thoại trong túi Lục Tự rung lên, Lạc Dịch liếc nhìn,
cười lạnh: “Sếp Lục nghe điện thoại đi!”.

Lục Tự cầm điện thoại đi sang một bên nghe. Lạc Dịch lấy bao thuốc,

rút một điếu ngậm vào miệng rồi đi đến bên cửa nhìn vào văn phòng. Đêm
đã khuya, Chu Dao đang nằm nhoài ra bàn ngủ.

Lạc Dịch nhăn mày, đẩy cửa bước vào, đi đến bên cạnh sờ tay cô, man

mát lành lạnh. Anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô, còn kéo tay áo phủ
lên bàn tay cô. Chu Dao an tĩnh ngủ, hơi thở khó nhọc.

Cửa bị đẩy ra, vẻ mặt Lục Tự trầm trọng. Lạc Dịch đi ra ngoài, kéo

kín cánh cửa sau lưng, hỏi: “Tìm được bọn chúng rồi hả?”.

“Tìm được rồi.” Lục Tự thông báo. “Ngô Minh đã chết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.