VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 387

Tưởng gia cách Chu gia không xa, chỉ chạy xe ba mươi phút là đến.

Ba Tưởng mở phòng bán đấu giá, còn mẹ Tưởng làm họa sĩ. Tưởng Hàn và
Chu Dao sinh cùng năm, cậu ta lớn hơn cô một tháng, còn đang học năm
ba.

Tưởng Hàn vừa thấy Chu Dao rám đen liền nhướng mày: "Hai tháng

không gặp, cậu đi đào than đá à?".

Chu Dao lườm cậu ta, lập tức đốp lại: "Gọi tôi là chị".

Tưởng Hàn sầm mặt, quay đầu đi không thèm để ý đến cô nữa.

Hạ tổng liếc nhìn Chu Dao. Cô mím môi.

Mẹ Tưởng cười: "Hai đứa bé này, vừa gặp mặt đã cãi nhau".

Giáo sư Chu cười ôn hòa: "Tưởng Hàn hiểu chuyện hơn, Chu Dao nhà

chúng tôi càng lớn càng không ngoan, số tuổi tăng lên chỉ để đếm cho đủ
thôi".

Hạ tổng khẽ lườm ông: "Tại ông cưng chiều nó quá!“.

Hạ tổng và mẹ Tưởng ngầm hiểu lẫn nhau, khuyến khích hai ông

chồng đến phòng trà chơi cờ tướng, để lại mình Chu Dao và Tưởng Hàn ở
phòng khách. Chưa được bao lâu, hai người lại xảy ra tranh chấp.

Chu Dao mất kiên nhẫn: "Tôi đang xem hay, cậu đổi kênh làm gì?".

Tưởng Hàn khiêu khích: "Cậu có thấy mình trẻ con không, phim hoạt

hình có gì hay đâu chứ?".

Chu Dao khinh thường: "Tôi đã xem phim của cậu mấy trăm lần rồi,

không muốn xem nữa”. Cô giật lấy điều khiển.

Tưởng Hàn nhất quyết đối đầu: "Trả điều khiển cho tôi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.