VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 472

"Ừm." Chu Dao vui vẻ, nhảy chân sáo đến bên cạnh anh rồi lay lay

cánh tay anh.

Tiếng đẩy cửa vang lên cách đấy không xa. Chu Dao sửng sốt, lập tức

buông Lạc Dịch ra, vội vã liếc anh một cái ý bảo anh mau đi đi, rồi đột ngột
xoay người chạy về phía cửa. Tưởng Hàn cũng đi ra khỏi phòng, Chu Dao
đi ngang qua cậu ta định bước vào trong. Tưởng Hàn quay đầu lại nhắc:
"Khỏi phải vào nữa, sắp xong rồi".

"Vừa hay, tôi cũng không muốn vào."

"Xuống sảnh triển lãm thôi."

Khách khứa tụ tập ở hội nghị triển lãm ngọc thạch và châu báu, các

nhà cung cấp trong ngoài nước cũng không thể vắng mặt. Châu báu đủ mọi
màu sắc: hổ phách, mã não, phỉ thúy, bạch ngọc, bích tỉ, thanh kim, thản
tang, tang thác muôn màu rực rỡ, chủng loại phong phú. Bước vào giữa hội
trường, con người như rơi vào cảnh tiên kỳ ảo lộng lẫy.

Chu Dao đi tới đi lui, cuối cùng dừng lại ở khu triển lãm ngọc quý.

Ngoại trừ các loại ngọc phỉ thúy lâu năm, Chu Dao còn thấy ngọc lục bảo
Colombia, đá sapphire đến từ Kashmir, hồng ngọc "huyết bồ câu" đỏ lòm
như máu, trong veo sáng ngời đến từ Myanmar. Chu Dao thưởng thức trong
chốc lát, bắt chuyện với cô nhân viên mới biết viên hồng ngọc đó có xuất
xứ từ thành phố Mogok của Myanmar.

Tưởng Hàn đứng bên cạnh gẩy mấy viên đá vụn, bỗng nói: "Chu Dao,

sau này ai cưới được cậu chắc phải dốc hết vốn liếng ra mất".

Chu Dao quay đầu hỏi: "Tại sao?".

"Đối với điều kiện nhà cậu, nếu người ta muốn rước cậu về, chưa nói

đến sính lễ, nhẫn cầu hôn ít nhất cũng phải lớn như kia kìa, chất lượng cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.