VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 547

"Được ạ!" Chu Dao đồng ý ngay tắp lự, lắc lắc tay Lạc Dịch định nói

gì đó, ngoài trại bỗng dậy lên tiếng xe, ánh đèn pha như xé toạc màn đêm.

Chu Dao kinh ngạc: "Cảnh sát tới rồi sao?".

Lạc Dịch nghi ngờ cau mày, nhìn đồng hồ đeo tay: "Không nhanh đến

vậy đâu..." Anh sửng sốt, nhanh chân kéo Khương Bằng và Chu Dao chạy
vào trong bụi cây tìm Sát Thủ và Tiểu Lý.

Lạc Dịch khẳng định: "Là bọn Yến Lâm!".

Tiểu Lý còn trẻ, bị dọa sợ: “Đến sớm hơn so với dự kiến! Phải hơn

một giờ nữa viện binh mới đến nơi!".

Vừa rồi còn nắm vững tình hình trong lòng bàn tay, thế mà trong chớp

mắt, tình thế đã thay đổi đột ngột, trở nên cực kì gay go.

“Đừng lo!" Lạc Dịch bình tĩnh dặn. "Gọi điện bảo hai người họ chú ý,

đừng tìm hang ổ của chúng nữa, bảo vệ bản thân quan trọng hơn, rút lui
trước. Chờ lính tới rồi hẵng vây quét".

"Được!" Tiểu Lý vội vàng gọi điện, đầu bên kia bắt máy, giọng cực

nhỏ: "Có chuyện gì?".

Lúc này, mấy chiếc xe của đám Yến Lâm chạy qua chỗ họ, Lạc Dịch

lập tức ôm chặt Chu Dao vào lòng. Nhóm người cúi rạp xuống, không dám
thở mạnh. Đầu bên kia điện thoại nghe thấy tiếng xe liền hiểu ra, vội ra
lệnh: "Mọi người lập tức rút lui. Chúng tôi sẽ chạy tới ngay, ra ngoài trại
chờ viện binh".

"Rõ!"

Xe của Yến Lâm không dừng ở nhà sàn của mình mà chạy thẳng đến

hướng nhà thờ họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.