VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 555

Chu Dao.

Mau đi đi! Các người mau đi nhanh đi!

Chu Dao cúi đầu cắn chặt ngón tay, nước mắt ngân ngấn nhưng cô cố

gắng không để tuôn rơi. Cuối cùng chúng cũng đi chỗ khác. Chu Dao lập
tức chống khuỷu tay và đầu gối, dốc hết sức bò về phía trước.

Cơ thể anh giống như ngọn núi đè nặng lên cô. Gương mặt cô nhăn

nhó, mồ hôi tuôn ra như tắm. Không biết bò bao lâu, cô đã đến phía sau
một căn nhà sàn. Tất cả người trong thôn đều đang lục soát, không có chỗ
nào có thể trốn cả. Chu Dao nhìn thấy chuồng gia súc phía dưới, liền kéo
Lạc Dịch vào bên trong trốn. Tay chân cô như bị chuột rút, toàn thân bủn
rủn nhưng vẫn không dám lơ là nửa phần.

Một tay cô giữ miệng vết thương trên bụng Lạc Dịch, một tay ôm chặt

anh vào lòng. Mặt cô kề sát vào khuôn mặt lạnh toát của anh, nước mắt rơi
như mưa.

Tại sao thời gian trôi chậm vậy? Tại sao viện binh còn chưa tới?

Người đi tìm lại tới gần, đèn pin rọi qua rọi lại giữa rừng cây và nhà

sàn. Trái tim Chu Dao thót lên, đập điên cuồng trong lồng ngực. Lần này,
kẻ cầm đầu có giọng nói lạnh lùng đến lạ thường, Chu Dao cảm thấy khá
quen nhưng không tài nào nhớ ra nổi.

"Người đàn ông hành động nhanh nhẹn kia trông như thế nào?"

"Là người nơi khác, khoảng ba mươi tuổi, rất đẹp trai."

Kẻ cầm đầu trầm lặng giây lát, hỏi tiếp: "Anh ta đưa một người phụ nữ

theo à?".

"Đúng, là một người dân tộc Thái."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.