VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 557

sữa dính trên mép cô ở Á Đinh vậy.

Tay dần buông xuôi, anh khép hai mắt lại. Chu Dao lẳng lặng ngẩng

đầu lên, nét mặt đau đớn, nước mắt như mưa. Ai cứu chúng tôi với? Ai cứu
anh ấy với?

Anh đang chảy máu, tính mạng của anh dần dần tuột khỏi bàn tay cô.

Đã vào cảnh tuyệt vọng nhưng trời cao không hề rủ lòng thương xót.

Trên nhà sàn vang lên tiếng bước chân của phụ nữ nhưng Chu Dao

không thể kéo Lạc Dịch trốn đi trong vòng vài giây được. Cô ngừng khóc,
đôi mắt lóe lên tia sáng hung tợn như loài sói trong đêm.

Người phụ nữ kia đi xuống lầu, ôm đống cỏ vào chuồng cho dê ăn. Cô

ta vừa bước vào chuồng dê, tức khắc bị mã tấu gác lên cổ. Cô ta giơ hai tay
lên, ngoảnh sang nhìn Chu Dao nước mắt nhạt nhòa nhưng ánh mắt thì kiên
cường và hung hãn, lại nhìn người đàn ông toàn thân đầy máu dưới đất, khẽ
hỏi: "Hai người tới đây cùng cảnh sát đó à? Có lẽ tôi có thể cứu anh ta. Cô
có muốn thử một lần không?".

Trên tầng hai của nhà sàn là một gian phòng tương đối đơn sơ, nhưng

mọi thứ đều được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ. Thứ khiến người ta chú nhất
chính là một loạt di ảnh: người già, đàn ông trung niên, thanh niên, thiếu
niên... Màu ảnh đen trắng, những khuôn mặt cười xếp cạnh nhau trông rợn
người. Cây nến màu trắng đặt ở bên cạnh di ảnh vẫn cháy sáng, sáp nến
chày tràn.

Một tiếng "keng" giòn giã vang lên, đầu đạn rơi trên cái khay, cô gái

người Thái tên Tây Nạp khâu bụng cho Lạc Dịch, đắp thuốc rồi băng bó,
sau cùng cho anh uống thuốc tiêu viêm.

Chu Dao cảnh giác ngồi quỳ một bên, dõi theo từng hành động của cô

ta, trong tay còn lăm lăm mã tấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.