VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 558

"Số anh ta may thật, gặp được bác sĩ trong trại là tôi.” Tây Nạp nói

khẽ, quay đầu nhìn Chu Dao cả người nhem nhuốc, hỏi: "Cô có muốn đi
rửa ráy một chút không?”

Chu Dao chỉ bận tâm một vấn đề: "Đến bao giờ anh ấy mới tỉnh lại?".

"Có lẽ là ngày mai. Thay vì quan tâm điều này, các cô định trốn ra

khỏi trại bằng cách nào?"

"Cảnh sát sẽ tới ngay thôi." Chu Dao nói.

"Tới cũng vô dụng." Tây Nạp lắc đầu, có chút thương cảm. "Đàn ông

trong trại đều làm nghề này cả, chẳng nhẽ bắt toàn bộ họ đi?".

"Đúng, ai phạm pháp thì bắt người nấy!" Chu Dao đáp không kiêng

dè.

Tây Nạp sững sờ, lại bật cười: "Chỉ mong vậy. Thật ra thì... phụ nữ

trong trại không thích đâu, làm việc đàng hoàng thì tốt, nhưng đám đàn ông
như bị nổi diên. Cha tôi, chồng tôi, anh tôi đều theo đám Đan Sơn và Yến
Lâm mà chết". Mắt cô lóe lên sự hận thù.

Vừa nói, trong trại vang lên tiếng ồn ào huyên náo. Đám đàn ông lớn

tiếng gọi tên đàn ông của từng nhà, hình như đang tập hợp.

Chu Dao cảnh giác: "Họ định lục soát từng hộ một à?".

"Tôi đi xem một chút". Tây Nạp đứng dậy, Chu Dao lập tức cầm mã

tấu lên. Cô ấy trấn an: “Tôi không xuống dưới lầu đâu".

Cô ta đến bên cửa sổ, mở cửa ra, Chu Dao cầm mã tấu đứng sau lưng

cô ta.

Tây Nạp trông xuống dưới lầu: "Mọi người đi đâu vậy?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.