VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 556

"Dân tộc Thái?”

"Vâng."

"Bằng mọi giá, tối nay làm thế nào cũng phải bắt được hắn ta!"

"Vâng."

Nghe giọng của hắn, Chu Dao giật mình thảng thốt. Khoảng kí ức còn

trống lúc ở bệnh viện Á Đinh bỗng ùa về như cơn thủy triều. Cô nhớ ra rồi!
Vào đêm cô phát sốt, Lạc Dịch ôm lấy cô trốn ở buồng cuối cùng của nhà
vệ sinh, ngực anh căng chặt, rất sợ, sợ đến nỗi nước mắt anh rơi trên mi cô.
Cô đã nhớ ra rồi!

Chu Dao cắn chặt răng, cúi đầu thật sâu, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Ánh đèn pin đột ngột rọi vào chuồng dê, Chu Dao ôm chặt đầu Lạc Dịch,
kéo anh vào trong lòng, giọt lệ bi thương như suối trào, bàn tay nắm chặt
mã tấu theo bản năng.

Dê trong chuồng kêu be be, cúi dầu nhai cỏ. Anh đèn pin chuyển sang

nơi khác, tiếng bước chân cũng xa dần. Chu Dao nới lỏng mã tấu, hai tay
vòng quanh người Lạc Dịch, nước mắt giàn giụa trên mặt cô. Người trong
vòm ngực thoáng động đậy, hình như tỉnh lại rồi.

"Chu Dao..."Giọng Lạc Dịch yếu ớt như sợi tơ.

"Ông chủ Lạc..." Giọt nước mắt ươn ướt rơi trên mặt anh, cô khóc

không thành tiếng.

"Đừng sợ."

Chu Dao lắc đầu nguầy nguậy: "Em không sợ đâu".

Anh khẽ cong khóe môi, đôi môi trắng nhợt. Anh chầm chậm giơ tay

lên ôm lấy gương mặt cô, ngón tay cái chà trên môi cô như lúc anh lau vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.