VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 572

Trán cô đụng vào tường đá, khẽ 'bịch” một tiếng. Đầu Chu Dao như

nổ đom đóm, dưới cơn đau nhức đần mất đi ý thức, ngã bệt xuống đất, chỉ
để lại vết máu loang lổ trên bờ tường.

Không biết bao lâu trôi qua, ý thức của cô mới dần khôi phục, cơn đau

dư dội cũng lập tức ùa đến. Trước mắt Chu Dao là một màu đỏ mơ hồ,
không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, cũng không thể nhúc nhích. Cô đau quá,
đau đến nỗi nước mắt ào ạt rơi xuống như thác đổ.

"Cô gái à, ở đây không có ai thương xót đâu." Yến Lâm đứng dậy đi

tới trước mặt, đá chân vào cái đầu đầm đìa máu của cô. "Có chịu nói
không?".

Mặt Chu Dao gục sát nền đất, con ngươi chầm chập ngước lên nhìn cô

ta, không còn sức nhưng rõ ràng vẫn liếc mắt được.

Nụ cười trên mặt Yến Lâm sững lại, còn mặt Đao Tam thì không chút

cảm xúc, túm đầu Chu Dao đập lên tường lần nữa.

Chu Dao ngã xuống thở thoi thóp, ngay cả lớp bụi bám trên đất nơi

ngay đầu mũi cô cũng không thể bay lên, chỉ có ngón tay cô co quắp, vô
thức bấu xuống nền, chứng minh rằng cô vẫn còn sống.

Đám đàn em liếc nhìn nhau, không ngờ cô gái này lại cứng đầu như

thế.

Yến Lâm rút một điếu thuốc, hít vào một hơi rồi nhả ra. Cô ta cầm

điếu thuốc, ngồi xổm xuống nhìn Chu Dao: "Đau không?".

Chu Dao nhìn cô ta chằm chằm, nước mắt tuôn rơi tí tách, không buồn

đáp lời.

Yến Lâm mỉm cười, vỗ nhẹ mặt Chu Dao: "Giao LAND ra đây, tao sẽ

tha cho mày".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.