VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 573

Đôi môi Chu Dao khẽ mấp máy: "LAND không phải của tôi".

“Tao biết, là của La Dự. Nếu không phải của mày thì mày càng không

có lý do gì để liều mạng bảo vệ nó cả."

Chu Dao cười yếu ớt: "Không phải của La Dự".

"Gì cơ?"

"Là của Tổ quốc.” Chu Dao cứng cỏi.

Yến Lâm nheo đôi mắt với vẻ nguy hiểm. Ngày xưa, La Dự cũng trả

lời như thế.

Hơi thở Chu Dao mong manh nhưng ý chí vẫn hết sức kiên định: "Nếu

giao cho cô, việc này không gọi là giết người, cũng không phải phóng
hỏa... mà gọi là phản quốc".

Cách làn khói mỏng, Yến Lâm châm chọc: "Quả nhiên là sinh viên

ngu ngốc. Giống hệt thằng ngu La Dự kia. Sao không học được tính linh
hoạt như đàn anh họ Lâm của mày đi?".

Con ngươi long lanh ánh nước của Chu Dao liếc sang.

Yến Lâm cười hờ hững, khẽ nói bâng quơ: "La Dự không nghe lời, tao

bảo Lâm Cẩm Viêm đẩy cậu ta xuống lầu”.

Chu Dao nhìn Yến Lâm đăm đăm, đôi mắt dần hằn tia máu.

Nghĩ tới nụ cười tinh khôi và ngượng ngùng trên khuôn mặt La Dự, lại

nhớ tới sườn mặt mang vẻ mệt mỏi và trầm lặng của Lạc Dịch, còn cả giọt
nước mắt bất lực của anh ngày ấy.

"Hận không thể giết chết tao à?" Yến Lâm cười giễu cợt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.