VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 105

“Từ bỏ đi, MacDonald,” Cole nói trước khi tiến đến khu chuồng ngựa. Anh
đã đợi đủ lâu về việc Simpson già nhấc mông lên và đóng yên cương con
ngựa của anh. Anh sẽ tự mình quan tâm đến việc vặt ấy.

“Từ bỏ cái gì?” Harrison hỏi Cole.

Douglas đi về phía chiếc xe thồ. “Cố hiểu con bé,” Anh ta nói qua vai. “Cậu
sẽ không bao giờ hiểu được Mary Rose đâu.”

Cole quay người khi anh đến cửa sau của khu chuồng ngựa. “Harrison, cậu
không nghĩ tốt hơn là nên bắt kịp con ngựa của mình à? Nó đang cố đi theo
em gái của tôi về nhà kìa.”

Harrison buột ra một lời rủa và bắt đầu chạy. Có chuyện quái quỷ gì với anh
thế nhì? Anh thậm chí còn không nhận ra MacHugh đã rời khỏi.

Từ vẻ ngạc nhiên trên gương mặt của Harrison, Cole biết cậu ta đã không
nhận ra. Anh bật cười trước anh chàng MacDonald Xấu-Hổ-Phát-Khóc, và
anh hầu như không để tâm chút nào rằng anh đang trở nên cực kỳ khiếm
nhã.

Cole chắc chắn không bị ngạc nhiên trước sự chuyển hướng lòng trung
thành của MacHugh. Con ngựa giống hành động chẳng có gì khác biệt với
phần lớn những sinh vật khác đi lang thang trong vùng. Bọn họ biết một
điều tốt đẹp khi họ nhìn thấy nó.

Những người đàn ông hoặc bọn quái vật, có vẻ như chẳng thành vấn đề. Tất
cả đều đi theo Mary Rose về nhà. Cô sống trong trung tâm của thiên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.