VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 152

trong lúc đi qua đi lại.

Cơn sốt đã kéo dài ba ngày đêm. Trông cô bé quá nhỏ bé và bơ vơ trên
giường. Cô bé cần một bác sĩ, nhưng không có bất kỳ bác sĩ nào ở đây, ngay
cả trong Hammond. Con không tin là con từng có bao giờ sợ hãi đến thế
trong cuộc đời con. Cole cũng sợ chết khiếp, nhưng anh ấy che dấu điều đó
đằng sau cơn giận dữ. Anh ấy cứ day đi day lại về chuyện chúng con đã sai
lầm như thế nào khi mang một em bé vào nơi hoang dã. Anh ấy bị dày vò
với lỗi lầm của mình và tất cả chúng con đều thế. Chúng con biết anh ấy
đúng, nhưng chúng con có biết làm gì khác vào lúc đó đâu chứ? Để lại em
bé trong đống rác để bọn chuột có được bé sao?

Việc yêu thương một người bé bỏng và yếu ớt như thế này khiến tất cả chúng
con sợ hãi. Cô bé phụ thuộc vào chúng con từ những thứ rất nhỏ nhoi.
Chúng con luôn phải nhớ cắt thịt cho bé thành những miếng nhỏ xíu để bé
không bị mắc nghẹn, và việc chắc chắn rằng cô bé sẽ không dẵm lên một
con rắn là sự quan tâm liên tục của mọi người. Một số ngày, vì đã quá sợ
hãi trong lòng khi lo lắng cho cô bé, con chỉ có thể ngủ được chút ít.

Con đã cầu nguyện suốt trong khi bé ốm. Con thậm chí còn thương lượng
đổi cuộc sống của mình cho bé. Dù vậy, con đoán là Chúa muốn chúng con
ở quanh quẩn nơi này lâu thêm một chút nữa, bởi vì vào sáng Thứ Bảy, cơn
sốt đã rút lui và Mary Rose trở lại với chúng con.

Douglas, Adam và con đã rất nhẹ nhõm đến rưng rưng nước mắt. Con
không xấu hổ khi thú nhận điều đó đâu, bởi vì không ai nhìn thấy chúng con
hết. Cole cũng dấu đi nước mắt của anh ấy. Anh ấy chạy ra bên ngoài và
không trở lại nhà trong gần một giờ. Tất cả chúng con đều biết anh ấy đang
làm gì. Mắt của anh ấy cũng đỏ như của chúng con và cũng sưng phồng y
như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.