VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 150

“Tôi không thể không nhận thấy anh nghe có vẻ kinh hoàng thế nào. Ý
tưởng đó tồi tệ với anh đến thế ư?”

“Tôi không kinh hoàng. Đàn ông không kinh hoàng.”

Bây giờ anh có vẻ giận dữ. Dù vậy, cô không hỏi anh xem liệu anh có giận
không, bởi vì cô cho rằng anh sẽ nói với cô đàn ông cũng không bao giờ nổi
giận.

“Buổi tối tốt lành, Harrison, ngủ ngon nhé.”

Cô không đang đùa cợt anh. Người phụ nữ điên rồ này không có chút manh
mối nào về những gì cô vừa gây ra cho anh. Việc ngủ nghê nằm ngoài câu
hỏi. Anh nghiêng người dựa vào khung cửa và quan sát cô đi trở về ngôi
nhà. Cô đã hành động như thể cô chẳng có chút quan tâm nào với thế giới.
Cô đã biến tâm trí anh thành bùn nhão và dạ dày anh thành nút thắt, và, chết
tiệt mọi thứ, anh sẽ không ngạc nhiên nếu như cô bắt đầu ngâm nga.

Anh tự hỏi cô sẽ thấy chán chường thế nào nếu anh cho cô biết những gì anh
thật sự muốn làm với cô, và những gì anh muốn cô làm với anh bằng khuôn
miệng ngọt ngào, khêu gợi ấy. Anh có thể kềm chế bản thân khỏi ham muốn
đưa cô đến giường. Anh nhắc nhở bản thân anh là một người đàn ông không
phải một con thú, và anh chắc chắn có thể kiểm soát những thôi thúc nguyên
sơ của mình. Anh gần như đã thuyết phục được chính mình, nhưng rồi anh
tình cờ lưu ý đến sự đung đưa nhẹ nhàng của đôi hông cô khi cô bước đi, và
sự tưởng tượng của anh ngay lập tức điền đầy tâm trí anh bằng những hình
ảnh trần tục.

Ngủ ngon ư? Chẳng thể nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.