VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 148

Cô trông có vẻ thất vọng. “Anh là một người đàn ông rất có kỷ luật, đúng
không?”

“Tôi thích nghĩ tôi là thế.”

Cô lắc đầu. Anh không biết điều gì đã tạo nên sự thất vọng rõ ràng của cô.
Tuân thủ kỷ luật là một vốn quý, không phải một nguy cơ. Cô không hiểu
nguyên tắc cơ bản đó sao?

“Tôi không có tính kỷ luật như thế.”

Anh gật đầu. Anh đã đi đến kết luận tương tự rồi. Anh mở cửa và lui lại
nhường chỗ để cô có thể đi vào bên trong nếu cô muốn.

Cô không di chuyển khỏi ngưỡng cửa. “Có mười hai cái giường ở bên trong,
nhưng anh sẽ chỉ có một mình đêm nay. Nếu anh cần bất kỳ điều gì, vui lòng
hãy cho một trong chúng tôi biết.”

“Douglas muốn MacHugh ngủ ở đâu?”

“Cậu ta ở ngăn chuồng đầu tiên bên trái,” Cô trả lời. “Ở đó rộng rãi hơn. Tôi
cho rằng cậu ta đang được cho ăn rồi. Anh có nghĩ rằng cậu ta sẽ dễ chịu
hơn khi ở bên trong vì đã có thời gian để quen với chúng tôi không?”

“Có.”

“Anh thì sao, Harrison? Anh đã quen thuộc với chúng tôi rồi chứ?”

Câu hỏi của cô khiến anh mỉm cười. “Vâng, tôi có.”

Cô mỉm cười với anh. Chúa ơi, cô thật xinh đẹp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.