VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 147

“Phải chăng anh đã từng hôn rất nhiều phụ nữ?”

Câu hỏi khiến anh cảnh giác. “Điều gì khiến cô hỏi như thế?”

Cô hỏi lần nữa. Anh không bật cười bởi vì trông cô thành thật quá đỗi.
“Điều gì đã làm cô nghĩ đến việc hôn thế?”

Cô không định nói với anh sự thật. Mỗi khi nhìn anh cô đều nghĩ về việc
hôn. Từ khoảnh khắc cô chứng kiến anh tử tế và dịu dàng như thế nào với
con ngựa giống tính khí thất thường ấy, cô chẳng nghĩ về việc gì khác. Cô
muốn anh hôn cô, và cho dù cô biết điều cô muốn thật là trơ tráo, đáng xấu
hổ, cô không quan tâm.

“Tôi chỉ hiếu kỳ thôi. Anh có không?”

“Tôi nghĩ là có.”

“Anh nghĩ về việc hôn người đó trước, sau đó anh hôn cô ấy, hay chỉ tự phát
nhiều hơn?”

“Cô nghĩ về những thứ lạ lùng quá chừng.”

“Vâng, đúng thế.”

Họ đã đến lối vào của khu nhà tranh. Anh đặt tay trên nắm cửa và quay nhìn
cô.

“Cô có nhớ những gì tôi đã nói với cô lúc sớm trong ngày khi chúng ta nhìn
xuống thung lũng của cô không? Phản ứng đầu tiên là bằng trí óc, sau đó
bằng trái tim. Đó là câu trả lời. Tôi luôn suy nghĩ trước khi hành động.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.