VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 145

Cô lập lại lời bình luận. “Anh có vẻ ngạc nhiên.” Cô nói.

Anh đoán là anh đã không làm tốt trong việc che dấu phản ứng của mình.
Anh gượng cười. “Tôi đã bị ngạc nhiên.” Anh nhận xét với những gì anh hy
vọng là tông giọng bình thường. “Tôi không nhận ra là cô đã từng ở New
York.”

“Tôi chỉ là một em bé, nên dĩ nhiên là tôi không nhớ thành phố trông như
thế nào, nhưng các anh trai của tôi nhớ. Họ kể với tôi rằng nó rất đông đúc
với những nhà máy và khói bụi và người ta quyện chặt vào nhau.”

Harrison lấy một hơi thở sâu. Những mảnh ghép đã khớp với nhau. Anh vẫn
cần tìm ra kẻ nào đã mang cô khỏi cha mẹ cô và ai đã giúp các chàng trai đi
đến lãnh thổ Montana.

“Chỉ một phần của New York đông đúc thôi,” Anh nói. “Nó thật sự là một
nơi rất thú vị.”

“Anh phải thận trọng ở đó, đúng không?”

“Cô nên thận trọng ở bất kỳ đâu.”

“Anh lại nói nghe giống như Adam rồi. Anh ấy luôn bảo tôi là phải thận
trọng. Đôi khi tôi không chú ý đến những thứ quanh tôi,” Cô thú nhận.
“Travis đã kinh ngạc vì tôi không bị ăn cướp ở St. Louis trong khi tôi đi học.
Dù vậy, thật an toàn ở đây, trên nông trại này. Tôi không bao giờ muốn rời đi
lần nữa. Tôi đã nhớ nhà kinh khủng.”

Anh không muốn nghe điều đó. “Cô hẳn sẽ thích nước Anh và Scotland,”
Anh gợi ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.