VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 149

“Tôi có thể xin anh một ân huệ không?” Cô đang đứng chỉ cách anh một bộ,
với gương mặt đang ngước lên nhìn anh, và, Thánh Thần ơi, đôi mắt cô
chuyển thành màu của những viên ngọc lam trong ánh trăng. Anh không
dám nhìn vào miệng cô. Anh biết anh sẽ quên béng sự kiểm soát của mình
nếu anh làm thế, chỉ vì bây giờ anh đang nghĩ về những gì cô sẽ cảm thấy
khi áp sát vào anh. Thôi thúc được nếm cô đã khiến anh cương cứng. Sự
mềm mại và ấm áp của cô mời gọi anh nghiêng xuống và chiếm lấy những
gì cô thậm chí không đề nghị.

Anh đã mất trí rồi.

“Cô muốn ân huệ gì?” Giọng anh nghe dễ vỡ đối với anh. Cô dường như
không lưu ý đến. Rõ ràng cô cũng không nhận ra tác động mà cô đã gây ra
trên anh, hoặc cô sẽ không nhón chân lên để có thể gần anh hơn. Cô có mùi
thật tuyệt. Giống như hoa dại sau cơn mưa. Cô áp lòng bàn tay cô trên ngực
anh. Trái tim anh bắt đầu đổ dồn những nhịp đập hoang dại.

“Anh sẽ nghĩ về việc hôn tôi nhé?”

Anh đã chẳng nghĩ nổi việc gì khác. “Quỷ thật, không, tôi sẽ không nghĩ về
việc hôn cô.”

Sự cự tuyệt của anh thật đau nhói. Cô đã nghĩ anh phản ứng như thể cô vừa
yêu cầu anh nghĩ về việc hôn một con dê. Cô đột ngột ngượng ngùng bởi sự
táo tợn của mình. Đôi tay cô buông thỏng xuống hai bên lườn. Cô đã tự biến
mình thành đồ ngốc hoàn toàn, nhưng cô sẽ phải đợi cho đến sau này để chết
vì tủi hổ. Bây giờ điều quan trọng duy nhất là cố duy trì một chút phẩm giá.

Cô đã làm được, nhưng Chúa ơi, nó căng thẳng quá chừng. Cô muốn túm
váy và chạy thật nhanh về nhà, nhưng cô không định hành động như một
đứa trẻ. Cô đứng yên tại chỗ và buộc bản thân ngước nhìn lên anh lần nữa,
chính xác như cách một người phụ nữ trưởng thành sẽ làm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.