VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 155

đàng hoàng, Harrison vẫn cảm thấy tốt hơn khi trút được sự thất vọng của
mình.

Cuối cùng anh vung hai tay lên bỏ cuộc. Nếu MacHugh muốn chết rục trong
gian chuồng thì mặc xác nó. Anh để cánh cổng mở, quay người rời đi, và
nhanh chóng sững lại. Cole và Douglas đang đứng ngay bên trong lối vào
khu chuồng, và từ nụ cười toe toét xấu xa trên gương mặt họ, Harrison biết
họ đã chứng kiến cơn tam bành của MacHugh. “Có thức ăn trong nhà,”
Douglas thông báo cho anh. “Khi cậu ăn xong, Cole sẽ chỉ cậu công việc.”

“Làm gì?” Harrison hỏi.

“Tôi định để cậu giúp tôi huấn luyện một cặp ngựa hoang, nhưng từ cách tôi
vừa nhìn thấy cậu đối xử với con ngựa của cậu, tôi đổi ý rồi. Sao cậu không
ở lại bên trong nhà và chơi piano nhỉ?”

Cơn giận của Harrison bốc lên ngùn ngụt. Anh nhớ phản ứng của Cole khi
Mary Rose buột miệng rằng Adam cũng học cách chơi piano, và Harrison
quyết định sẽ cho gã anh trai ngạo mạn một chút kích động xứng tầm. “Tôi
sẽ chơi trước hay sau lượt chơi của Adam?”

Cole lao thẳng đến anh. Anh ta dừng lại chỉ cách anh vài inch. Tuy vậy
người anh trai không có vẻ giận dữ. Trông anh ta lo lắng. Harrison bị bối rối
bởi phản ứng đó.

“Nghe này, MacDonald, lý do duy nhất Adam học cách chơi piano là vì
Mary Rose. Anh ấy phải hành động giống như anh ấy ham thích học. Cậu
hiểu chính xác chưa hả? Anh ấy không muốn; anh ấy phải làm.”

Douglas cũng cảm thấy cần phải bênh vực những động cơ của người anh lớn
nhất. “Chúng tôi không muốn cậu nghĩ là Adam thiếu nam tính. Anh ấy có
thể hạ gục cậu trong bất kỳ trận đánh nào. Đúng không, Cole?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.